Chương 20: (Vô Đề)

Sắc mặt Việt Lăng Phi đột nhiên thay đổi, lập tức sải bước đến đó, đồng thời để lại một câu với đám hạ nhân đang đứng xem xung quanh: "Các ngươi tìm Lục Nguyên đến chữa trị cho nàng thật tốt, nếu đại phu không được, cầm thiếp mời của ta đi thỉnh thái y."

Khiết Châu chậm rãi nhắm mắt, muốn mỉm cười nhưng khóe môi đã không thể nhếch lên.

Nàng biết, quyết định đến đây lần này là đúng.

Viện bên cạnh Xuân Khê Viên rất ít người lui tới. Trên đường bước đến đó, trong đầu Việt Lăng Phi cũng gấp rút nhớ lại vị trí, rồi liền đi thẳng mà không vòng vo.

Đến trước cửa viện, vừa vặn nhìn thấy họ Phan cùng một nha hoàn từ trong một gian phòng bước ra. Bọn họ hình như đang định đóng cửa phòng, trong khoảng khắc hai người xoay người, lờ mờ có thể thấy tình hình bên trong, thấp thoáng bóng dáng làn da lộ ra.

Việt Lăng Phi suýt chút nữa ngừng thở. Làn da trắng nõn mịn màng đó, rõ ràng chính là…

Hắn vài bước lao tới, một cước đá văng nha hoàn vừa định kinh hãi thét lên, túm lấy cổ áo Phan Tuyết Ngưng, nhấc bổng nàng ta lên rồi mạnh mẽ nện xuống đất.

Khiết Ngọc bị đá đến mức phun ra máu, đừng nói là thét lên, ngay cả một tiếng r*n r* cũng không phát ra nổi. Đầu và vai Phan Tuyết Ngưng đập mạnh xuống đất, choáng váng bất tỉnh.

Mặt đất vương vãi vài chiếc răng cùng vệt máu, không phân rõ của ai.

Hai người ngất đi trong chớp mắt.

Việt Lăng Phi bước vào phòng, hơi thở chợt khựng lại. Gian phòng lâu ngày không ai quét dọn, bầu không khí ẩm mốc xộc vào mũi, bụi bặm bay mịt mù, cửa sổ phủ đầy tro bụi chẳng lọt nổi bao nhiêu ánh sáng.

Nhờ cánh cửa phòng đang khép hờ mà có chút ánh sáng hắt vào, có thể thấy trên chiếc giường bẩn đến mức không còn nhìn rõ màu gốc có hai người đang nằm.

Người đàn ông c** tr*n, y phục thiếu nữ bị vén lên, để lộ áo yếm gấm trắng thêu hoa văn dây leo bằng chỉ bạc. Trước ngực nõn nà nghiêng nghiêng một sợi dây mảnh, trên đó treo một khối ngọc bội cùng một chiếc chìa khóa nhỏ.

Miếng ngọc bội ấy, từng là của hắn.

Cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử Việt Lăng Phi nhói đau, hắn giận không thể kiềm chế, quay lại sân viện, hung hăng giáng thêm một cước vào ngực Phan Tuyết Ngưng. Máu tươi lập tức phun ra từ miệng nàng, đầu gục xuống, càng ngất sâu hơn.

Đang định quay lại phòng đưa Thanh Ngữ rời đi, thính lực nhạy bén của Việt Lăng Phi bỗng nghe thấy có nhiều người đang trò chuyện, tiếng nói từ xa dần tiến đến gần, hắn mơ hồ phân biệt được nội dung, chợt nhận ra đó là vài người trong phủ vừa về.

Rõ ràng, trước đó có bà tử làm việc nặng đã nhận bạc của biểu tiểu thư, chờ lão thái gia và lão phu nhân vừa bước vào cửa liền dẫn họ đến thẳng viện này.

Việt Lăng Phi không kịp thu xếp quá nhiều.

Lần này hắn đến chỉ để đưa Thanh Ngữ rời khỏi tay Nhị phu nhân, không nghĩ đến chuyện khác. Dù sao thì xét cho cùng, Nhị phu nhân vẫn là người hiền lành mềm lòng. Khi Đào Lôi gặp chuyện, dù bị người nhà mẹ đẻ liên tục truy vấn, bà cũng chưa từng mở miệng nhờ vả Dật Xưởng Đường lấy nửa lời, càng không thể làm khó một cô gái nhỏ như Thanh Ngữ.

Vì thế, Việt Lăng Phi không mang theo người hầu, bên cạnh thậm chí không có lấy một người hầu thân cận đáng tin.

Cửa viện mở toang, khi xông vào trước đó hắn chưa hề đóng lại.

Lúc này, hắn đã có thể thấy bóng áo của tổ phụ và lão phu nhân hiện ra trong tầm mắt.

Phải làm gì đó, nếu không, chỉ cần chậm một khắc cũng đủ khiến nàng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nếu dây dưa không rõ với lão Ngũ hỗn trướng kia, đời này của nàng coi như bị hủy hoại.

Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, Việt Lăng Phi túm lấy Phan Tuyết Ngưng dưới đất, kéo lê vào trong phòng. Sau đó, hắn ôm chặt Thanh Ngữ, nhấc lên rồi ném thẳng lên giường. Phan Tuyết Ngưng bị kéo giật, y phục bị xé rách, ngã ngang xuống ngay trên người Ngũ gia Việt Thần Đống.

Không rõ có bị hạ dược hay không, nhưng Việt Thần Đống ngủ mê mệt, lẩm bẩm trở mình, tiện thể vòng tay ôm nàng ta vào lòng.

Cùng lúc đó, Việt Lăng Phi vừa bước đi vừa kéo áo choàng trên người xuống, quấn kín Thanh Ngữ trong ngực mình. Nhanh chóng rời khỏi phòng, đóng cửa lại, xoay người bước vào gian phòng gần đó.

Đây cũng là lần đầu hắn vào gian phòng này. Đảo mắt nhìn quanh, bên trong không có giường cũng chẳng có chõng, chỉ có một chiếc ghế tựa bọc gấm và một chiếc bàn.

Việt Lăng Phi dứt khoát ngồi xuống ghế, ôm chặt Thanh Ngữ trong lòng, vươn tay kéo áo choàng che kín thêm.

Nàng quá nhẹ. Trước giờ vốn đã gầy yếu, dù gần đây có bồi dưỡng tốt hơn đôi chút nhưng vẫn gầy đến mức nhẹ bẫng.

Một cô gái như vậy, dựa sát vào lòng hắn, toàn bộ điểm tựa và chỗ dựa duy nhất chính là hắn, không còn ai khác có thể ra tay giúp đỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!