Chương 2: (Vô Đề)

Trong lúc mơ màng, nàng nhìn thấy cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn tinh xảo, cổ kính và nặng nề, nàng ngỡ như đang ở nhà. Cảm giác toàn thân tê dại bỗng khiến nàng giật mình, Thanh Ngữ mới ý thức được những chuyện đã xảy ra gần đây, và mình đang ở đâu.

Nàng ngồi cứng đờ bên cửa suốt đêm, trên má bị những hoa văn chạm khắc trên cửa in hằn những vết sâu, vừa đau vừa ngứa. Nàng khẽ nhúc nhích thân thể, toàn thân xương cốt đều kêu gào khó chịu. Vịn vào khung cửa đứng dậy, chiếc áo trượt khỏi lưng nàng. Nàng nhặt lên xem, là áo choàng gấm tối màu có họa tiết con sếu màu vàng, rộng đến mức có thể trùm kín nàng từ đầu đến chân.

Thanh Ngữ hoảng hốt nhìn xuống vạt áo, chất liệu vải mỏng manh quả nhiên bị nàng đè cho nhăn nhúm, may mắn là nơi này siêng năng quét dọn nên mặt đất sạch sẽ, không dính nhiều bụi bẩn.

Nàng cũng không biết vì sao mình lại khóc rồi ngủ thiếp đi, may mắn là chủ nhà không trách tội việc nàng tự ý đi vào phòng.

Nàng muốn cảm ơn Tam gia, nhưng khi đẩy cửa ra mới phát hiện mọi người đã bận rộn từ lâu, cả viện yên ắng mà nhộn nhịp hẳn lên. Tìm một người hầu để hỏi thăm, nàng mới biết Tam gia đã vào cung sớm từ trước khi trời sáng, sớm nhất cũng phải đến chiều mới về.

Nghe cách xưng hô của người hầu, Thanh Ngữ mới biết Việt Lăng Phi nói với người của Dật Sưởng Đường rằng nàng họ Du, ngày thường cứ gọi nàng là Tiểu Du là được.

Người ở đây kín miệng, không hỏi nhiều cũng không nói nhiều, rất tự nhiên làm theo lời dặn của Tam gia, nửa chữ cũng không dò hỏi.

Thanh Ngữ có được sự bình yên và an ổn hiếm hoi.

Dật Sưởng Đường trước nay đối đãi với người ở dưới rất tốt, phần ăn của nàng giống như của các người hầu khác, bữa sáng là một bát cháo, một đĩa rau nhỏ, thêm tám cái bánh bao, bốn mặn bốn chay.

Thời gian còn sớm, các quản sự bận rộn công việc riêng nên chưa kịp sắp xếp chỗ ở cho nàng, không ai biết nên để phần cơm của nàng ở đâu. Người hầu bưng hộp cơm cho nàng để ở phòng trà không xa thư phòng của Tam gia, trên cửa treo tấm rèm vải dày, ăn cơm không bị gió lùa, rất ấm áp.

Thanh Ngữ nhớ lúc còn ở nhà, từ sáng sớm tinh mơ nha hoàn đã phải bắt đầu làm việc, nàng không ăn cơm ngay mà đi tìm Lục tổng quản, người phụ trách chung của Dật Sưởng Đường để hỏi nàng cần làm những gì.

Lục tổng quản khẽ ho một tiếng còn chưa kịp nói gì, thì đã thấy năm sáu cái đầu thò ra ở cửa. Đám đàn ông, con trai ngó nghiêng liên tục vẫy tay ra hiệu với ông, ý nói công việc trong viện bọn họ đã chia xong rồi, không cần làm khó một cô nương nhỏ.

Cả viện toàn là đàn ông, ngày nào cũng như pháo, đụng một cái là nổ, không có việc gì làm thì lại đánh nhau vài trận. Bỗng gặp một cô nương nhỏ mới đến, lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, ai cũng quý mến vô cùng. Mọi người cái gì cũng không để nàng làm, chỉ hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay dỗ dành, chỉ cần nàng cười là được.

"Không phải Tam gia bảo cô canh đêm sao? Cô cứ lo canh đêm thôi, những việc khác không cần để ý." Lục tổng quản vừa nói vừa trừng mắt nhìn về phía cửa khiến những cái đầu kia sợ hãi rụt cả về.

Lục tổng quản liền cười. Dáng người ông hơi mập, khi cười mắt híp lại không thấy cả khe mắt, "Canh đêm là việc vô cùng quan trọng, ban ngày cô phải bảo dưỡng tinh thần cho tốt, buổi tối phải tỉnh táo một chút."

Thanh Ngữ lặng lẽ ghi nhớ từng chữ của ông, nghiêm túc đáp lời.

Cố Trác thấy không ổn, đợi cô nương nhỏ đi ăn sáng rồi mới nhắc nhở Lục tổng quản: "Ngày nào cũng không ngủ, cứ phải thức canh đêm chẳng phải càng mệt hơn sao?"

"Tam gia đã an bài như vậy, tự có lý của ngài ấy." Lục tổng quản xoa xoa bụng tròn trịa của mình, "Dù là thử lòng hay chắc chắn thì cũng phải đợi Tam gia về rồi nói."

Cố Trác thầm nghĩ Lục tổng quản ở trong phủ quá lâu, thị lực cũng trở nên chậm chạp, không còn cảnh giác như lúc còn là mật vệ nữa. Nhìn thấy Tam gia có thể khoác áo choàng cho tiểu nha đầu, hiển nhiên vẫn có sự khác biệt.

Nhưng thân là hộ vệ, hắn không có quyền quyết định việc điều động nhân sự của Dật Sưởng Đường, chỉ đành lắc đầu thở dài rồi rời đi.

Hôm nay Cố Trác trực ca sau khi Tam gia bãi triều.

Sáng nay Tam gia ngồi kiệu vào cung, sau đó phải đến Đô sát viện. Phu kiệu đã khiêng kiệu về rồi, hắn thấy thời gian sắp đến liền dẫn theo vài hộ vệ đánh xe vào cung đón Tam gia.

Việt Lăng Phi thân là Chưởng Ty Ấn đứng đầu đám chỉ huy Vân Huy Sứ, xe ngựa được hoàng mệnh có thể trực tiếp vào cửa cung.

Cố Trác đợi gần nửa canh giờ mới thấy có người trong cung khiêng một chiếc kiệu nhỏ tám người màu xanh lá cây từ tiền điện đến gần. Đợi đến khi dừng lại, Triệu công công bên cạnh hoàng thượng đích thân vén rèm kiệu, liền thấy Tam gia chậm rãi bước ra.

Việt Lăng Phi mày mắt lạnh lùng, mang theo hơi lạnh bước lên xe ngựa, vừa rút giấy bút từ hộp nhỏ trong xe ra, bỗng nghe thấy tiếng gõ vào vách xe.

Hắn vén rèm xe, thấy Triệu Phúc cười hì hì đứng bên ngoài xe, khẽ mỉm cười coi như chào hỏi.

Triệu Phúc hỏi: "Nếu bệ hạ nhắc đến chuyện người kia mất mạng, nô tài nên ứng đối thế nào? Dù sao cũng là một võ quan thất phẩm, vẫn phải có lời giải thích. Sáng nay chưa hỏi, không có nghĩa lát nữa sẽ không nhớ ra. Không biết hắn bị thương bởi loại vũ khí nào?"

Việt Lăng Phi đáp: "Kiếm của ta. Ban đầu mũi kiếm chỉ kề vào cổ họng, vốn định giữ lại mạng hắn để hỏi chuyện, nhưng hắn là tử sĩ."

Triệu Phúc cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Nghe nói Tam gia đuổi kịp hắn ở Loan Nhâm Hạng. Có lẽ Tam gia cũng không ngờ hắn thay đổi lộ tuyến, lúc đuổi theo hơi gấp một chút, khiến hắn kinh hãi đến mất cả lý trí, giật lấy kiếm của ngài, tự dí vào cổ họng để uy h**p. Nào ngờ thanh kiếm trong tay ngài không phải bội kiếm trang trí thông thường, mà là thần binh sắc bén có thể chém sắt như bùn.

Hắn sơ suất một chút, liền tự lấy kiếm cứa cổ, mất mạng ngay tại chỗ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!