Chương 19: (Vô Đề)

Hôm qua, lão Hầu gia và lão phu nhân dẫn theo Thế tử cùng Thế tử phi đến phủ khác làm khách, vì buổi tối có uống rượu nên tạm nghỉ lại đó. Nào ngờ sáng sớm tỉnh dậy tuyết đã rơi, lão Hầu gia và lão phu nhân tuổi đã cao nên quyết định ở lại chờ tuyết ngớt bớt rồi mới về.

Bà vú truyền tin về phủ, sau khi báo tin cho An Ninh Uyển và Xuân Khê Viên liền đến thỉnh an Nhị phu nhân, nhờ Nhị phu nhân xử lý việc vặt trong phủ khi Thế tử phi chưa trở về, để tránh trong ngoài Hầu phủ mất đi quy củ.

Thiệu thị hiểu rõ Phan thị lo lắng cho Phương thị đang mang thai, liền gật đầu nhận việc rồi đến Thu Phương Viên thăm nom Phương thị, xác nhận không có gì đáng ngại rồi mới xuống bếp căn dặn thêm vài lời.

Gần đến trưa, tuyết dần ngớt. Tiểu cô nương Tiểu Du của Dật Xưởng Đường ra ngoài từ sáng cũng đã trở về Hầu phủ. Không lâu sau, tin tức truyền đến: Lão phu nhân và mọi người đã chuẩn bị lên đường, khoảng chưa đầy một canh giờ nữa sẽ về đến phủ.

Từ sáng sớm, Phan Tuyết Ngưng vừa thêu hoa vừa thất thần, nghe tin thì bất ngờ đến mức bị kim đâm vào đầu ngón tay, vội đưa lên miệng hút đi giọt máu, rồi gấp gáp hỏi: "Lời này có thật không?"

Kiết Ngọc cúi đầu: "Chắc chắn không sai. Tiểu thư đã dặn dò phải chú ý sát sao, nô tỳ và Kiết Châu không dám lơ là dù chỉ một chút."

Tim Phan Tuyết Ngưng đập thình thịch, không ngờ sự việc còn thuận lợi hơn kế hoạch. Nếu lát nữa xảy ra chuyện mà không chỉ có Nhị phu nhân và Nhị lão gia ở nhà, mà đúng lúc những người khác cũng vừa về đến, thì càng hoàn mỹ.

Nàng ta cẩn thận xác nhận lại với hai nha hoàn: "Nhị lão gia hiện ở thư phòng ngoại viện, Nhị phu nhân thì đang cùng quản sự ma ma chuẩn bị bữa trưa. Danh sách món ăn ban đầu chắc chắn không đủ, vừa nghe tin mọi người sắp về, hẳn sẽ phải thêm món, Nhị phu nhân không thoát ra được."

Càng nói, nàng ta càng kích động, giọng căng thẳng mà không giấu nổi vui sướng: "Ngũ gia đã uống say, đang nằm trong tiểu viện ngủ giải rượu. Bên cạnh chỉ có một tiểu tư hầu hạ, chỉ cần đưa ít bạc là có thể sai đi chỗ khác, rất dễ giải quyết."

Bên ngoài bầu trời dần quang đãng, mây đen tản đi, ánh sáng len lỏi qua từng tầng mây.

Tuyết đã ngừng rơi.

Thời tiết sắp trong xanh tựa như tâm trạng của Phan Tuyết Ngưng lúc này, khoáng đạt mà hân hoan.

Trong phòng lò sưởi vẫn đang cháy, nhưng Khiết Ngọc dù đã mặc dày cộm vẫn thấy lạnh, nuốt nước bọt rồi nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Ngũ gia là do người chuốc say. Nếu sau này có người truy hỏi…"

"Lúc đó mọi thứ đều rối loạn cả lên, ai mà để ý rượu của hắn từ đâu mà có." Suy nghĩ bị cắt ngang, Phan Tuyết Ngưng bực bội bĩu môi, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hắn tự muốn uống, trách ai được?"

Hơn nữa, bất kể kiếp trước hay kiếp này, cô mẫu vẫn luôn tỏ vẻ yêu thương đứa con thứ này, nhưng thực chất là nâng lên để hủy diệt, chỉ mong hắn phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, khiến thế tử gia và lão hầu gia chán ghét.

Nàng chẳng qua chỉ đưa một bữa rượu mà thôi, có gì to tát chứ? Nếu lần này có thể khiến Ngũ gia thân bại danh liệt, e rằng cô mẫu còn vui mừng vỗ tay khen ngợi.

Phan Tuyết Ngưng biết làm vậy sẽ hại Tiểu Du. Nhưng nếu không làm, nhìn thái độ của cô mẫu, sang xuân chắc chắn bà sẽ đưa nàng ta về nhà mẹ đẻ.

Nàng không muốn sống những ngày tháng như thế, nàng muốn ở lại đây. Cô mẫu năm xưa được gả cao, phủ Hầu gia so với Phan gia giàu sang hơn nhiều. Kiếp trước nàng đã quen với cuộc sống xa hoa, bây giờ tuyệt đối không muốn trở lại cảnh sống tầm thường.

Hôm nay sắp đặt một màn này, chỉ cần nàng là nhân chứng trong chuyện này, phủ Hầu gia cũng không thể đưa nàng về nhà mẹ đẻ, chắc chắn sẽ giữ nàng lại để làm chính thê, tránh để nàng ở bên ngoài nói lung tung.

Nếu Tam gia thương tiếc Tiểu Du, chưa biết chừng vì tức giận trước sự không biết thân biết phận của Tiểu Du, lại lo sợ nàng tiết lộ chuyện, mà để nàng làm chủ nhân của Dật Xưởng Đường.

Không được thì để Nhị gia cưới nàng cũng được. Dù sao nàng cũng có ký ức của kiếp trước, chắc chắn có thể sống phong quang rực rỡ, bộc lộ tài năng ở kinh thành.

Khiết Ngọc còn định nói gì đó, nhưng bị Khiết Châu bên cạnh kéo tay áo, cuối cùng đành nuốt lại lời.

Nhị phu nhân đang bận rộn xử lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ.

Tại Hạ Chi Viên, đại nha hoàn Thải Linh đang đứng trước cửa sân chỉ huy các bà tử quét dọn lớp tuyết đọng trên đường, thỉnh thoảng quay lại đáp lời và chỉ dẫn các tiểu nha hoàn nên làm gì.

Một bà tử cất tiếng chào: "Chẳng hay biểu tiểu thư có gì phân phó?"

Thải Linh liếc mắt thấy là nha hoàn của biểu tiểu thư, có hơi ngạc nhiên, quay đầu lại chào Khiết Ngọc mấy câu: "Hôm nay sao lại có thời gian qua đây vậy? Mau vào phòng ngồi đi, trời lạnh lắm, để ta sai người pha cho các ngươi một bình trà ngon. Nhị phu nhân mấy hôm trước vừa ban thưởng, uống rất ngon."

Khiết Ngọc khéo léo từ chối, nói: "Tiểu thư nghe nói hôm nay Nhị phu nhân bận tối mắt tối mũi, nên sai chúng ta qua giúp một tay."

Nói rồi, Khiết Ngọc liếc mắt ra hiệu cho Khiết Châu.

Khiết Châu liền giật lấy cây chổi của một bà tử bên cạnh rồi bắt tay vào quét tuyết.

Vì trời lạnh, vết thương trên người nàng lại tái phát, khiến động tác của nàng chậm chạp rõ rệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!