Chương 18: (Vô Đề)

Việt Lăng Phi thấy trời lạnh đường trơn, tốt nhất đừng ra ngoài, định lúc ăn sáng sẽ khuyên nàng, nhưng vừa mở miệng nàng đã mỉm cười từ chối. Thanh Ngữ lại cho rằng, trời tuyết thế này ít người qua lại, ngược lại càng thuận tiện cho hành tung của nàng không bị lộ.

Nàng kiên quyết, hắn đành bất lực. Việt Lăng Phi đứng trước cửa chần chừ hồi lâu, nhìn tuyết không giống như sẽ rơi nhiều hơn, bèn gật đầu đồng ý cho nàng ra ngoài.

Việt Lăng Phi phải vào cung một chuyến, lo lắng cho nàng, đích thân đến Đông Khoái Viện chọn cho nàng một chiếc áo choàng, lại dặn người chuẩn bị thêm lò sưởi tay để trên xe, còn đích thân giám sát hạ nhân đặt chăn dày trong xe tiện cho nàng sưởi ấm, thêm cả rèm nỉ dày chắn gió, vẫn cảm thấy chưa đủ, còn để thêm bảy tám chiếc gối dựa, nếu nàng lạnh thì có thể dựa vào hoặc ôm trong lòng cũng được.

Cuối cùng, chính Thanh Ngữ cảm thấy chiếc xe chật chội hẳn, sợ hắn chậm trễ việc vào cung, vội thúc hắn mau rời đi, Việt Lăng Phi lúc này mới lưu luyến ngoái đầu ba lần mà lên ngựa.

Chiếc xe ngựa của Thanh Ngữ đi về một hướng khác.

Lần này nàng ra ngoài, so với quy cách thường ngày của Việt Lăng Phi, có thể xem là nhẹ nhàng đơn giản, dù chỉ có hai cỗ xe ngựa và hơn mười thị vệ đi cùng, thêm hai ma ma và hai tiểu đồng theo xe, nhưng với Thanh Ngữ, vậy đã là trận thế lớn lắm rồi. Trước đây, khi nàng ra ngoài cũng chưa từng mang theo nhiều thị vệ như thế.

Dọc đường, nàng muốn vén rèm xe lên ngó ra ngoài, thầm nghĩ sự yên ổn này thật không dễ có được, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Tuyết không rơi lớn lắm, nhưng vì trời lạnh đường trơn, người đi đường thưa thớt, phố Chu Tước vốn náo nhiệt nay chỉ còn lác đác vài người. Có điều đến trưa, khi trời ấm hơn, dù tuyết lớn thì trên đường cũng sẽ đông đúc trở lại. Tết đến, nhà nào nhà nấy đều bận rộn sắm sửa, tất nhiên không thể không ra phố mua sắm.

Cuối phố,  Tú Nhã Các vừa mới mở cửa không lâu. Trong tiệm chưa có khách, chưởng quầy Trình Bảo và vợ cung kính nghênh đón tân đông gia, thấy một cô nương xinh đẹp, nhưng cũng không dám lơ là, ngược lại càng thêm khiêm nhường kính cẩn.

Vợ chồng hai người chừng hơn ba mươi tuổi, Trình Bảo cao gầy, để râu, trong mắt ánh lên tia khôn khéo. Vợ ông mặt tròn, mắt cười, trông rất hòa nhã. Hai người hỏi gì đáp nấy, lại còn phối hợp bù trừ, nói năng chu toàn.

Thanh Ngữ không cho gọi các tiểu nhị ra gặp mặt, chỉ trò chuyện sơ lược với hai vợ chồng một lúc, sau đó nhờ họ dẫn đi xem từng ngóc ngách cửa hàng và kho hàng, lướt qua hết toàn bộ vải vóc trong tiệm.

Nàng tự mình chạm vào từng loại vải, cẩn thận hỏi hai người điểm khác biệt của từng loại vải trong số đó.

Vợ của Trình Bảo ngó chằm chằm vào trang phục trên người nàng, ngập ngừng mãi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Bộ y phục của cô nương là của Cẩm Tú Phường sao?"

Trình Bảo quay đầu trừng mắt với vợ một cái, vội vàng cười bồi với tân đông gia: "Bà ấy quen nhiều lời, nhất thời không kịp ngậm miệng, mong cô nương thứ lỗi."

"Có gì mà không thể hỏi." Thanh Ngữ khẽ mỉm cười với vợ của Trình Bảo, "Bộ này là của Cẩm Tú Phường thì sao? Không phải thì thế nào?"

Trình Bảo gia thấy tân đông gia là người hiền hòa, bèn nói thẳng: "Cẩm Tú Phường có nhiều loại vải đẹp và đa dạng hơn. Nếu cô nương muốn chọn vải tự may y phục, chỗ chúng tôi nếu không có loại thích hợp thì có thể đến Cẩm Tú Phường."

Trình Bảo liền vỗ vợ một cái, "Lắm lời." Rồi lại cười cười quay sang tân đông gia, "Nhưng bà ấy nói cũng không sai, ở Cẩm Tú Phường chủng loại phong phú, đầy đủ hơn. Tuy nhiên, tiệm chúng tôi cũng không ít hàng, chỉ là những loại cao cấp, quý giá nhất thì thua Cẩm Tú Phường. Còn hàng từ thượng phẩm trở xuống, chỗ chúng tôi vẫn khá đầy đủ."

Thanh Ngữ cụp mắt trầm ngâm chốc lát, nàng cũng rất muốn đi, nhưng nghĩ lại, nơi đó buôn bán sầm uất, tạm thời không nên. Dù sao, Tam gia đã để nàng đến Tú Nhã Các, tất nhiên là vì nơi này an toàn, các nơi khác chưa chắc đã vậy.

Vì thế, nàng khẽ cười: "Ta không đi. Chỉ mong hai người cố gắng nhập thêm những loại vải tốt, hiếm gặp, mà các tiệm khác không có, chăm chút làm ăn tốt hơn chút, vậy là đủ rồi."

Trình Bảo thấy tân đông gia dễ gần, thầm thở phào nhẹ nhõm, vội kéo vợ đồng thanh đáp ứng.

Thanh Ngữ thấy tuyết đã nhỏ dần, lo sợ tuyết tan, đường phố lại đông đúc, liền lên xe rời đi.

Đi được nửa đường, người đi đường đã đông lên, tiếng cười nói ngoài phố truyền vào trong xe, cả tiếng trẻ con nô đùa ríu rít trên nền tuyết, không khí ngập tràn sắc xuân và niềm vui đón Tết.

Dựa vào đệm gối, Thanh Ngữ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt nghe từ phía không xa vọng đến tiếng mấy cô nương đang trò chuyện.

"Ôi chao, đó chẳng phải là Thế tử gia phủ Thành Ý Bá sao?"

"Đúng thế, là thám hoa lang do chính ngự điểm. Nghe nói vị tiểu công tử ấy trẻ tuổi tài cao, lại còn tuấn tú, nên mới được điểm làm thám hoa."

Một người khác cất tiếng chen vào: "Đâu? Đâu? Để ta ngó thử xem."

"Ngay đằng kia, người đang cưỡi ngựa bị đám đông chặn lại đó."

Thanh Ngữ đột nhiên mở bừng mắt. Rõ ràng nàng biết lúc này mình không nên để ý, nhưng quá khứ như từng thước phim hiện ra trước mắt, bóng dáng kia vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khiến nàng không kìm được mà muốn nhìn xem cho rõ.

Nhưng… nàng không nên nhìn.

… Hay là, lén nhìn một chút thôi? Chỉ một lần?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!