Chương 15: (Vô Đề)

Thanh Ngữ lo lắng về giọng nói, trong lòng thấp thỏm không yên, không muốn chủ động bắt chuyện. Nàng luôn cảm thấy chỉ cần nàng mở miệng thì sẽ bại lộ thân phận, nên nửa lời cũng không dám thốt ra.

Việt Lăng Phi dường như cũng khôi phục dáng vẻ kiệm lời như trước khi nàng đến, không nói một câu nào.

Cứ thế, hai người lặng lẽ dùng bữa xong.

Thanh Ngữ chào Tam gia một tiếng "ngủ ngon", khi chuẩn bị rời khỏi phòng thì chợt nhớ đến những thứ tốt mà Tam gia đã cho mình cùng lời hứa trước đó, liền "A!" lên một tiếng: "Ta đã từng hứa với Lục tổng quản sẽ học quản lý sổ sách mà."

Vậy mà sau khi nghe chuyện của phủ Thành Ý Bá, nàng cứ mãi nghĩ ngợi vẩn vơ rồi quên khuấy mất.

Việt Lăng Phi thấy dáng vẻ ngẩn người của nàng thì không nhịn được cười: "Không sao. Lục Nguyên cũng bận, nếu hắn chưa tìm nàng, hẳn là đang có việc khác phải làm."

Việc học sổ sách cũng chỉ là để nàng sống thoải mái hơn khi ở đây, nếu không làm cũng chẳng sao.

Dưới trướng hắn có rất nhiều người tài giỏi, không thiếu một người quản lý sổ sách. Chuyện này là do Lục Nguyên nói rằng quản lý sổ sách sẽ giúp nàng tạo dựng uy tín trước mặt đám hạ nhân, nên hắn mới thuận theo ý kiến ấy.

Vừa mở lời, Việt Lăng Phi bỗng nhận ra bầu không khí căng thẳng ban nãy thực ra chẳng có gì đáng ngại.

Lúc trước, hắn không muốn đề cập đến chuyện này, nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Thanh Ngữ, ngược lại lại muốn nói vài câu: "Chuyện nàng không đổi giọng cũng không có gì to tát. Kinh thành là nơi người tứ xứ hội tụ, giọng nói khác biệt là chuyện bình thường. Nếu giọng nàng thiên về vùng Giang Nam, thì sau này khi làm hộ tịch, ta sẽ chọn một địa phương ở phía Nam là được."

Vừa hay dạo gần đây hắn cần xử lý một số việc liên quan, hắn và Mã Địch sẽ đến Hộ Bộ vài lần, tiện thể kéo Hạ An Ngạn đi cùng.

Thanh Ngữ thấy chưa thể rời đi, bèn quay lại ngồi xuống, tự rót trà uống, rồi tiện tay rót thêm một chén đưa cho Tam gia: "Chẳng phải người buôn nô lệ có thứ đó sao?"

Nàng nhớ lúc Tam gia mua nàng, người buôn nô lệ và Tam gia từng có văn thư qua lại.

Việt Lăng Phi nhận lấy chén trà, trước tiên thử nhiệt độ từ chén của nàng, rồi lập tức lấy đi: "Lạnh rồi."

Hắn gọi người mang trà nóng lên, sau đó mới nói: "Thứ đó ghi là bé trai, nàng dùng được sao?"

Thanh Ngữ "A!" một tiếng. Lúc trước nàng không để ý bên trong có ghi gì, giờ bị nhắc đến mới nhận ra thứ này thực ra rất chi tiết, đến cả giới tính cũng được ghi rõ ràng, vậy thì chắc hẳn quê quán cũng có. Nàng ngạc nhiên hỏi: "Chúng làm sao có được những thứ đó?"

Người buôn nô lệ vốn là kẻ chuyên bắt cóc trẻ con, vậy mà lại có đầy đủ giấy tờ hộ tịch của bọn trẻ, không thiếu một thứ nào. Sao có thể như vậy được? Những thông tin chi tiết thế này lẽ ra chỉ có người nhà của chúng mới nắm giữ, chẳng lẽ bọn buôn người có thể đi đánh cắp từng cái sao?

"Ta biết rõ trong lòng."

Việt Lăng Phi thấy gia nhân bưng trà tới, bên dưới còn đặt theo một lò ấm trà nhỏ theo đúng lời hắn dặn. Hắn ra hiệu cho họ đặt ở án kỷ bên cạnh, đợi cửa phòng đóng lại rồi mới nói: "Chuyện này cần phải điều tra kỹ càng."

Hắn vừa định đứng dậy rót cho nàng một chén trà, nhưng vừa cử động thì cảm giác tay áo bị kéo nhẹ.

Lúc này Thanh Ngữ mới sực nhớ ra còn một chuyện quan trọng, liền lấy ra danh sách đã lập lúc sáng khi bảo mấy ma ma thu dọn trang sức: "Những thứ này thực sự quá nhiều, còn cả điền sản và địa khế nữa."

Một cô nhi trú nhờ trong phủ như nàng, được hắn che chở đã là ơn huệ lớn lao, sao có thể tiếp nhận thêm tiền tài của hắn?

Việt Lăng Phi biết sau khi gia đình Giản Hành gặp chuyện, sản nghiệp của nhà họ Giản bị tông tộc thu hồi, còn của hồi môn của Giản phu nhân thì giao lại cho phủ Thành Ý Bá.

Tiểu nha đầu bây giờ không thể công khai thân phận, cũng chẳng có chỗ dựa nào, chỉ có thể do hắn làm chủ, cho nàng một nơi nương thân.

Những y phục và trang sức kia là hắn nghe theo lời Lục Nguyên mà chuẩn bị thêm. Còn cửa tiệm, ruộng đất, tiền bạc, tất cả đều là để đảm bảo nàng không phải lo cơm áo gạo tiền.

Đây mới chỉ là một phần. Đợi nàng quen với việc quản lý những thứ này, hắn còn định cho thêm nữa.

Dù sao hắn cũng đã quyết định không thành gia, định sẵn cả đời cô độc. Nếu cứ để lại gia sản mà không dùng đến, chi bằng dành cho nàng, một người chẳng có ai nương tựa.

Việt Lăng Phi tự biết bản thân tuy quyền cao chức trọng, vinh quang vô hạn, nhưng cuộc sống lại là ngày ngày lưỡi đao l**m máu. Lỡ như có ngày gặp bất trắc, sẽ chẳng còn ai có thể giúp nàng lấy lại thân phận đích nữ nhà họ Giản. Vì vậy, ít nhất cũng phải bảo đảm cho nàng có thể sống an ổn đến cuối đời. Những tài sản này chính là điều kiện cơ bản nhất.

Cũng bởi thế mà khi Lục Nguyên nhắc đến chuyện để nàng học quản lý sổ sách, Việt Lăng Phi thấy đó là một ý kiến không tồi. Chỉ e tính nàng nghịch ngợm, không chịu học mà thôi. Nhưng nếu Lục Nguyên đã sẵn lòng dạy từng chút một, vậy thì chẳng còn gì tốt hơn.

"Những thứ này cứ giữ lại, coi như để luyện tập." Việt Lăng Phi đóng nắp hộp lại: "Đợi khi nào nàng có thể một mình quản lý tốt những sản nghiệp này, lại xử lý sổ sách trong viện của ta rõ ràng, lúc đó mới tính là làm việc đạt yêu cầu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!