Chương 13: (Vô Đề)

Phan Tuyết Ngưng nghiêng người tránh bàn tay vươn tới của Dương ma ma, "Ngày nào con cũng được lão phu nhân yêu thương, chẳng làm được gì, trái lại còn thấy rảnh rỗi. Hầu hạ lão tổ tông vốn là bổn phận của chúng con, chỉ là tiện tay mà thôi."

Ánh mắt của Việt lão phu nhân hơi nghiêng xuống, nhìn bàn tay nàng đang nâng khay điểm tâm.

Coi như là đẹp, móng tay thoa nước cánh hoa phượng tiên có sắc hồng nhạt xinh xắn. Đáng tiếc là tô không khéo, mép móng bị lem ra ngoài, chi bằng không tô còn hơn.

Việt lão phu nhân thu lại ánh mắt, không nhìn điểm tâm thêm lần nào nữa.

Sắc mặt của Phan thị không mấy dễ coi. Nếu nói hầu hạ là bổn phận, vậy thì nàng cùng nhị phu nhân đang ngồi bên cạnh là gì đây? Nàng bèn nói: "Con cứ ngồi xuống đi."

Phan Tuyết Ngưng mỉm cười đoan trang, cũng nghe lời mà ngồi xuống, nhưng vẫn lần lượt dâng điểm tâm cho Phan thị và Triệu thị.

Việt lão phu nhân cũng không ăn điểm tâm mới bưng lên, dù rằng đó là do bà sai người làm, rồi chỉ trò chuyện với con dâu thứ hai.

Phan Tuyết Ngưng dâng mỗi vị chủ nhân một phần, cuối cùng đưa cho Tiểu Du một phần, tiện miệng hỏi: "Nghe nói Dật Xưởng Đường đang động thổ, dường như là tu sửa Đông Khoá Viện. Không biết có phải Tam gia có quý khách đến ở không?"

Phan thị nâng tay cầm chén trà, lúc vén nắp trà lên thuận thế liếc Phan Tuyết Ngưng một cái.

Thanh Ngữ cúi đầu đáp: "Tam gia nói rằng nay có nô tì giúp trông coi sổ sách, ngày thường qua lại giao tiếp với các quản sự, e rằng quấy rầy ngài ấy tra duyệt văn thư, cũng không muốn ta tới gần thư phòng, tránh bị nghi ngờ có ý dòm ngó cơ mật triều đình, nên mới mở Đông Khoát Viện để nô tì xử lý công việc thường ngày."

Những lời này, khi trước Việt Lăng Phi cũng từng nói trước mặt đại phu nhân Phan thị.

Phan thị thấy lão Tam đối đãi nha hoàn này không tệ. Đằng nào giữ nha hoàn này lại là do hắn muốn sai khiến, sẽ không mưu đồ đến Đại phòng bên này, Phan thị vui vẻ làm một việc thuận nước đẩy thuyền giúp Tiểu Du một tay, nếu hiệu quả tốt, biết đâu còn có thể khiến lão tổ tông có ý kiến với lão Tam, liền nói: "Lời Tiểu Du nói con có thể làm chứng, lão Tam thật sự nghĩ như vậy. Mấy ngày trước con đã đến Dật Xưởng Đường một chuyến, lão Tam đã nói với con như vậy.

Thư phòng của nó quý giá lắm, chúng ta là phụ nữ bình thường không thể đến gần được đâu."

Phan Tuyết Ngưng liền rất vui vẻ.

Hiển nhiên Tam gia chỉ coi Tiểu Du là một nha hoàn tính sổ, vật then chốt đều vẫn đề phòng nàng ta, vậy thì tốt.

Việt lão phu nhân ừ một tiếng, hỏi Phan Tuyết Ngưng: "Biểu tiểu thư làm sao biết được viện của Lão tam động thổ?"

"Người trong viện đều đang nghị luận, vô tình nghe được thôi ạ." Phan Tuyết Ngưng rũ mặt xuống, lộ ra gáy sau xinh xắn, biểu hiện ra sự dịu dàng hiền thục một cách thích hợp, "Lúc con chờ cô mẫu ở dưới hiên nhà có nha hoàn và ma ma đang nghị luận, bọn họ nói lớn tiếng quá, không cẩn thận nghe được."

Phan thị siết chặt ngón tay đang cầm chén trà, chậm rãi đặt nó trở lại bàn.

Nếu nàng không biết cháu gái có tâm tư với Lão tam, nghe những lời kia có lẽ sẽ đi gõ đầu những người hầu hạ bên cạnh, cảm thấy bọn họ làm việc không đủ chu toàn mà còn dám ở ngoài nhà lớn tiếng nghị luận chuyện của chủ tử.

Bây giờ nghe được chỉ cảm thấy buồn cười.

Rõ ràng là Phan Tuyết Ngưng nàng ta tự sai người đi dò hỏi, nhất định phải đổ lên đầu hạ nhân, tiện thể còn nhắc nhở một câu để chờ đợi ở dưới hiên nhà đã lâu, như thể chịu bao nhiêu ủy khuất vậy.

Phan thị vốn còn chưa muốn nâng đỡ Tiểu Du kia.

Hiện tại bị cháu gái nhà mình đâm sau lưng một nhát, trong lòng không thoải mái, đặc biệt nói với Tiểu Du: "Con đến ngồi bên cạnh Uyển nhi đi. Bên đó có cái ghế đẩu, trời lạnh cứ đứng mãi mệt lắm."

Hôm nay bảo bối duy nhất con gái ruột của Phan thị, Tứ tiểu thư Việt Triều Uyển cũng có mặt. Nàng cử chỉ đoan trang hiền thục, ngồi tư thế ngay ngắn, rõ ràng vừa cập kê, lại rất có phong thái người lớn hành vi không một chút cẩu thả, cực kỳ có phong thái đích nữ.

Sang năm nàng sẽ xuất giá, phần lớn thời gian đều trốn trong phòng thêu áo cưới, người bình thường không gặp được.

Nghe thấy mẫu thân nói như vậy, Việt Triều Uyển đứng dậy, cười nói với Tiểu Du: "Muội ngồi sát bên cạnh ta đi, chỗ này ấm áp lắm." Còn chủ động giúp kéo ghế cẩm bên cạnh lại gần một chút.

Nàng vóc dáng rất cao, so với Thanh Ngữ thực tế còn lớn hơn một tháng nhưng cao hơn hẳn một cái đầu.

Thanh Ngữ không ngờ Tứ tiểu thư lại khiêm nhường như vậy.

Nàng chỉ nghe đám người hầu của Dật Xưởng Đường nhắc đến, Ngũ gia của Đại phòng là con vợ lẽ làm việc cực kỳ không đâu vào đâu, chưa từng nghe nói về chuyện của Tứ tiểu thư.

Thấy vậy vội cúi người cảm tạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!