Lỡ như là cho người khác trong phủ thì sao.
Việt Lăng Phi không cầm bút mà ngước mắt nhìn, vốn dĩ giữa đôi mày lạnh lùng dần dần lan tỏa ý cười ấm áp, "Nàng cho rằng chỗ ta có bao nhiêu nữ tử để tiếp nhận ban thưởng của bệ hạ? Nhiều năm như vậy, từ trước đến nay đến viện của ta chỉ có đồ của nam nhân. Trang sức son phấn vẫn là lần đầu tiên. Đã là đưa đến, nhất định là của nàng."
"Nhưng mà." Thanh Ngữ cúi đầu, biết hắn có ý tốt, nhưng vẫn phải nói, "Thân phận của ta, nếu bị hoàng thượng chú ý tới, chẳng phải rất phiền phức."
Việt Lăng Phi liền cười, "Có ta ở đây, còn có gì phải sợ."
Thanh Ngữ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Việt Lăng Phi nhìn lại. Ánh mắt nàng trong veo, phản chiếu bóng hình của hắn. "Nếu ta cảm thấy không ổn, nhất định sẽ tìm cách che giấu. Nếu ta không che giấu, chứng tỏ không cần lo lắng." Việt Lăng Phi chậm rãi nói, ngữ khí kiên định, "Nàng cứ việc ở đây thật tốt. Những chuyện khác giao cho ta, nàng không cần bận tâm." Giọng nói và ánh mắt của hắn mang theo nhiệt độ và sức mạnh khiến người ta an tâm, một lát sau lại nói: "Sinh nhật mười lăm của nàng hình như là vào mấy ngày mới vào phủ phải không?
Những thứ này xem như bù đắp cho lễ cập kê của nàng vậy."
Thanh Ngữ ngập ngừng, "Sao Tam gia biết…"
"Chuyện này dễ điều tra thôi." Việt Lăng Phi nghĩ đến chuyện trước đây nhờ Hiệp Lý Vân Huy Sứ giúp điều tra vụ án của Giản gia, ngón tay hơi co lại rồi nắm chặt, một hồi lâu mới chậm rãi dời mắt nhìn sang kệ bác cổ bên cạnh.
Hiệp Lý Vân Huy Sứ đến giờ vẫn chưa về, chắc hẳn vụ án này phức tạp khó lường, khó mà tìm ra chân tướng.
"Nàng ỷ vào dáng người giống tổ tiên nhà họ Giản, là nữ tử Giang Nam mảnh mai nhỏ nhắn, nói với người khác mười bốn tuổi cũng không có gì không thể." Việt Lăng Phi nói: "Ta biết tuổi thật của nàng là được rồi, khi nói với người ngoài thì đổi ngày khác."
Hắn có thể biết ngày sinh của con gái Giản gia, kẻ có tâm ra tay tự nhiên cũng có thể biết. Tốt nhất là nên tránh đi.
Thanh Ngữ lo lắng hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười rạng rỡ, khom người đáp: "Cảm ơn Tam gia. Vậy thì làm theo ý Tam gia vậy."
Việt Lăng Phi rất vui vẻ. Hắn nói, viện tử rất trống trải, nàng cứ tùy ý chọn một gian phòng làm kho chứa đồ, tránh cho sau này đồ đạc càng ngày càng nhiều, khó mà thu dọn.
Đợi nàng rời đi, nhìn cánh cửa phòng đã đóng, hắn không khỏi bật cười thở dài: "Thật đúng là chẳng có mấy câu thật lòng."
Cũng không biết lúc đó nàng làm sao dám từng câu từng câu lừa hắn.
Thanh Ngữ tự nhủ rất nhiều đồ phải đợi hơn hai năm nữa mới dùng được, liền chọn một gian phòng trong sương phòng làm kho chứa đồ. Nàng đặc biệt chọn một gian phòng lớn, nếu không lại bị Tam gia nói chọn quá nhỏ, còn phải vất vả chọn gian khác lớn hơn.
Sau khi chuyển xong các rương thì đã đến giờ lên đèn.
Ngoài viện treo đèn lồng, vài bước một chiếc lay động trong gió nhẹ, chiếu sáng con đường thông thoáng.
Có người hầu đến Dật Xưởng Đường, cung kính nói Hầu gia mời Tam gia và Tiểu Du cô nương qua nói chuyện, còn đặc biệt dặn dò nhất định phải mang theo Tiểu Du cô nương.
Thanh Ngữ đang bị nhìn chằm chằm luyện chữ, nghe vậy thì rất căng thẳng.
Thời gian trước động thổ, có lời của Tam gia nên không ai dễ dàng đến quấy rầy nàng. Sau đó vườn hoa hình thành, lại vừa đúng Tam gia ngày ngày ở Dật Xưởng Đường, không ai dám tùy tiện gọi nàng đi đâu. Từng có nha hoàn bên cạnh lão phu nhân nói muốn gặp nàng, đều bị Tam gia khéo léo nói vài câu từ chối.
Cho nên hiện tại bị lão Hầu gia triệu kiến, hơn nữa Tam gia cũng phải qua, chắc hẳn là không thể trốn tránh, nàng không khỏi tự chủ đề phòng.
Việt Lăng Phi ánh mắt thản nhiên.
Đã vào đông thời tiết lạnh giá, hắn y phục đơn bạc không sợ lạnh, chỉ sợ Thanh Ngữ bị lạnh cóng, đặc biệt nhét cho nàng một cái lò sưởi tay, "Buổi tối nàng hiếm khi ra ngoài, mang theo để tránh bị cóng tay."
Thanh Ngữ đáp lời, cẩn thận đi theo sau hắn.
Việt Lăng Phi lúc đầu sợ mình đi quá nhanh, đặc biệt thả chậm bước chân vẫn không thấy nàng theo kịp, quay đầu lại nhìn thì phát hiện tiểu nha đầu căng thẳng di chuyển bước chân, vừa tức vừa buồn cười, đưa tay kéo nàng đứng bên cạnh mình, "Sợ gì chứ, tổ phụ rất hiền hòa, sẽ không làm khó dễ nàng."
Thư phòng ngoài của lão Hầu gia bài trí đơn giản. Ông là võ tướng, khi còn trẻ chinh chiến sa trường, đối với kiểu cách văn nhân phù phiếm không tán thành. Ngày thường nơi này thường dùng để tiếp khách, vài bức sơn thủy và một số đồ cổ dùng làm vật trang trí, còn lại đều là bàn ghế bình thường.
Trên bàn đặt bàn cờ, khá cũ kỹ, các cạnh đã bị mòn. Quân cờ được v**t v* rất tròn trịa, đã bóng loáng.
Việt Lăng Phi không nhanh không chậm vén vạt áo, ngồi xuống đối diện với ông nội, khí độ đoan chính, ngay thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!