Chương 1: (Vô Đề)

Ở một góc của kinh thành có một con phố gọi là phố Loan Nhâm, nơi đủ mọi loại người tụ tập. Con phố vô danh và đổ nát đó được gọi là ngõ hỗn loạn. Sau này, kinh thành quá đông dân, đất đai khan hiếm, không có nơi nào để ở, nên nhà cửa, cửa hàng dần dần mọc lên trong hẻm, dần dần trở thành nơi được nhiều người ưa chuộng. Khi triều đình ghi chép lại, nơi này được gọi là ngõ Loan Nhâm.

Lúc này đã là giờ nghỉ trưa, sự ồn ào náo nhiệt đã trôi qua, để lại sự yên bình và tĩnh lặng.

Số lượng người đi bộ trên phố đã giảm, đặc biệt là ở góc phố Loan Nhâm.

Có một quán trà đã mở ở đây hơn hai mươi năm, nơi này rất hẻo lánh và ẩn dật, người dân xung quanh đây thích uống trà, và những thương gia giàu có cũng thích đến đây để bàn chuyện làm ăn. Gió lạnh từ ngoài phố vắng thổi vào tầng hai quán trà, xuyên qua cửa sổ hé mở, mang theo hơi lạnh vào trong phòng.

Có hai người đang mặc cả trong quán. Người mua là quản sự của một thương gia, ông ta xòe năm ngón tay mập mạp ra và lắc đầu: "Ba lượng, không hơn."

Người môi giới cúi đầu khom lưng: "Không được, đứa nhỏ này đang tuổi ăn tuổi lớn, bây giờ trông gầy thôi, mang về ăn uống vào sẽ béo lên, làm được nhiều việc lắm. Ít nhất phải năm lượng, ngài xem sao ạ."

Họ tranh cãi không ngừng, nước bọt bắn tung tóe, thỉnh thoảng chỉ vào người thứ ba bên cửa sổ.

Đó là một đứa bé trông gầy gò nhỏ nhắn, tóc ngắn lộn xộn, quần áo mỏng manh. Mặt mũi bẩn thỉu như một tên ăn mày nhỏ tuổi.

Thanh Ngữ cố gắng cuộn tròn người lại, gió lạnh từ bốn phương tám hướng luồn vào cổ áo, ống tay áo. Vì đi dép cỏ, cái lạnh từ mặt đất truyền từ lòng bàn chân lên người, lạnh thấu tim gan.

Nàng không nhịn được mà rùng mình. Mái tóc ngắn rất bắt mắt, vừa ngắn vừa lởm chởm hơn cả đám con trai, chỗ ngắn chỉ dài một tấc, chỗ dài có thể đến vai.

Khi người môi giới nửa đêm bịt miệng trộm họ từ đống người tị nạn rồi hỏi han, nàng chỉ vào cổ họng ra hiệu không biết nói, những đứa trẻ bên cạnh đoán rằng có lẽ khi gia đình chạy nạn thì trên đầu nàng có rận nên người nhà đã cắt tóc cho nàng.

Thực tế là nàng tự cắt.

Khi nàng chạm vào máu dính trên mái tóc, đôi tay nàng run rẩy dữ dội đến nỗi không thể dùng chút sức lực nào, và kết cục là trông như thế này.

Hai người vẫn đang lải nhải không ngừng, chút gió lạnh này chẳng hề gì với họ. Chỉ có nàng mặc quần áo đơn chiếc bẩn thỉu, gió cứ thổi nữa e là sẽ sinh bệnh.

Thanh Ngữ đi qua đóng cửa sổ.

Ánh mắt nàng vô tình liếc xuống đường phố bên dưới, nhìn thấy một cái xác đẫm máu trên người mặc áo bổ phục của võ quan thất phẩm, có hình thêu tê giác. Bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người thẳng tắp, tay cầm trường kiếm, mũi kiếm nhỏ máu xuống đất.

Ánh mắt màu đỏ tươi khiến hô hấp nàng dồn dập, muốn nhanh chóng đóng cửa sổ lại, nhưng tay lại không nghe theo cơ thể sai khiến, dùng sức ba bốn lần mới đóng chặt được cửa.

Không biết có phải ảo giác không.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, người đàn ông trẻ tuổi cầm kiếm dường như nhìn về phía này một cái.

Thanh Ngữ hít sâu vài hơi nặng nhọc, tim vẫn còn đập nhanh. Muốn thúc giục hai người đang tranh cãi không ngừng kia nhanh chóng rời đi, nhưng vì sợ lộ tẩy nên nàng luôn giả câm, lúc này nàng không thể mở miệng.

Hơn nữa họ chưa thỏa thuận xong, nàng không biết là nên đi theo người môi giới chê giá thấp kia về, hay là đi theo quản sự của nhà kia kêu giá cao.

Giẫm dép cỏ đi đi lại lại, nàng sốt ruột nghĩ đối sách, nào ngờ đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Một giọng nam giới lạnh lùng vang lên bên ngoài: "Có thể vào được không."

Cửa mở ra.

Tuy kiếm không ở trong tay, nhưng chỉ cần liếc mắt là nàng có thể nhận ra hắn. Chỉ là so với tưởng tượng của nàng thì hắn trẻ hơn nhiều, độ tuổi mười bảy mười tám, dung mạo thanh tú, lạnh lùng kiêu ngạo, hoàn toàn là vẻ thờ ơ không cảm xúc. Cẩm y trên người hắn hoa quý sạch sẽ, đừng nói là giọt máu, ngay cả bụi bặm cũng không dính một chút.

Thanh Ngữ vô thức lùi lại hai bước, nàng muốn giấu kín thân hình. Nhưng trong phòng ngoài bàn ghế thì chỉ có ba người bọn họ, muốn trốn cũng không thể trốn được.

Thiếu niên thẳng thừng chỉ tay sang: "Ở ngoài cửa ta nghe thấy các ngươi muốn mua bán nó? Ta trả ba mươi lượng bạc. Ta, sẽ mua nó."

Phủ Thường Ninh Hầu.

Gió thu cuốn lá rụng, cảnh vật càng thêm tiêu điều.

Người hầu cầm chổi quét sân, thỉnh thoảng có ma ma đi ngang qua cùng bọn họ trò chuyện, thảo luận chuyện vặt vãnh đang xảy ra giữa ngoại viện và nội trạch.

Xuân Khê Viên là nơi ở của thế tử gia và thế tử phu nhân. Trong sân trồng hoa hải đường bốn mùa, chiếm một vị trí độc đáo và đẹp mắt giữa nền đất vàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!