Chương 9: Em Ấy Không Thể Rời Khỏi Tôi Dù Chỉ Một Ngày

Ngày hôm sau Ninh Tuy đang định ra ngoài thì nhận được điện thoại của Ninh Thần.

Cậu có một sở thích đầy mùi tiền, thu mua một số bức danh họa khi ở giá thấp, đợi qua vài năm giá tăng lên sẽ bán đi với giá cao.

Đương nhiên, dựa vào cách này không nhất định sẽ kiếm được 100% số tiền đã mua, có khi còn bị lỗ.

Có thể điều ước của Ninh Tuy khi còn nhỏ ở cô nhi viện chính là trở thành họa sĩ, nhưng sợ, cọ vẽ và một số thứ liên quan đến hội họa đều quá đắt đó, dù có làm thêm bao nhiêu cũng không đủ tiền mua, năm đó trúng tuyển vào đại học chọn khoa máy tình cũng bởi vì khả năng lực kinh tế có thể bảo đảm cho cuộc sống của cậu hơn, không thể trở thành họa sĩ chính là điều đáng tiếc nhất đối với cậu.

Bây giờ cậu cũng không định thực hiện giấc mơ thời niên thiếu nữa, nhưng điều này không ngăn cản được sở thích thành một người nghiệp dư của cậu, bất cứ khi nào có triển lãm nghệ thuật, cậu lập tức đến đó.

Khi làm chuyện này, Ninh Tuy sẽ rơi vào trạng thái chảy xuôi, vui sướng y như kiếm được tiền nhờ vào việc thiếp thiếp với người chồng thực vật.

Tuy nhiên cậu vừa lên xe, niềm hạnh phúc này liền bị cắt đứt.

Nhìn tên người gọi, Ninh Tuy cau mũi.

Ninh Thần chủ động gọi điện cho cậu, mặc trời thật sự mọc từ đằng tây rồi.

Mẹ Ninh thật sự tìm một bệnh viện để vào, đang thay sang áo bệnh nhân, không chừng thúc giục: "Mau lên, gọi được chưa?"

"Nghe rồi, người đừng nói chuyện.

"Mẹ Ninh lập tức im lặng, mặc dù Ninh Tuy đã mở loa ngoài, ba vẫn không nhịn được áp sát tai nghe. Ninh Thần nói:"Mẹ vào viện rồi."

Hệ thống đúng lúc online, nói với Ninh Tuy: "Không bị bệnh, giả vờ đó."

"Giả vờ?" Ninh Tuy cảm thấy có hơi muốn cười, cậu có chút không hiểu người Ninh gia rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Ba năm trước rõ ràng bất luận mình làm cái gì đều sẽ không để tâm, hiện tại mình không đi chọc bọn họ, ngược lại bọn họ lại hết lần này đến lần khác tìm tới?

Lẽ nào là vì hổ thẹn?

Nhưng loại chuyện để cậu thay Ninh Viễn Minh này cũng đã làm rồi, lại còn đạo đức giả áy náy cái gì?

Hay là nói cậu không làm li3m cẩu(1), cho nên bọn họ cảm thấy không thích ứng được?

(1) Li3m cẩu : Trong một mối quan hệ bình thường, người con gái không thật sự thích anh ta lắm, luôn cư xử không nóng không lạnh với anh ta.

Nhưng người con trai đó lại luôn cư xử hết sức chiều chuộng, luôn nghe theo lời cô gái đó, chỉ vì gia thế của cô ấy mà không bởi vì tình yêu, thì hành động đó gọi là "li3m cẩu

", như chó li3m vậy. Cho luôn vậy đuôi và tuân theo mệnh lệnh miễn có đồ ăn ngon. Hoặc những phận bề tôi ngày xưa luôn nhún nhường nịnh bợ trước người quyền quý cũng gọi là li3m cẩu. Ninh Tuy từ trong cặp sách lấy ra một cái bánh mì làm bữa sáng, vừa nhai bánh vừa đáp:"Ồ.

"Chỉ một chữ ồ?. Đọc ????r???? yệ???? ch????ẩ???? khô???? g q????ả???? g cáo # T RÙ???? TR???????? ỆN.v???? # Lẽ nào không nghe rõ. Ninh Thần cau mày nói:"Không nghe rõ tôi nói sao? Bà ấy bệnh rồi, cậu mau thu xếp về thăm đi, nhanh lên."

Ninh Tuy nói: "Tôi không phải bác sĩ, đến làm gì."

Ninh Thần: "......"

"Cậu, cậu nói cái gì?"

Mẹ Ninh kinh ngạc thất thanh, suýt chút nữa hoài nghi mình nghe nhầm, đây là lời Ninh Tuy sẽ nói ra? Giọng điệu lạnh nhạt giống như đối với một người hoàn toàn xa lạ.

Không đúng, với tính cách ôn hòa của Ninh Tuy, đối với người lạ cũng không như vậy.

Hai năm trước mẹ Ninh bị cảm cúm, cậu đang trong tuần ôn tập kỳ thi, nên xin nghỉ ở trường học về nhà, gần như cả một ngày đều ở trong bếp nấu canh gà cho mẹ Ninh ăn.

Ngày đó mẹ Ninh nhìn lúm đồng tiền trên mặt cậu, cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp, Ninh Thần và Ninh Viễn Minh một người bận công việc một người được gia đình chiều chuộng, căn bản quan tâm bà không bằng một phần mười Ninh Tuy.

Cũng chính khi đó, mẹ Ninh bắt đầu chậm rãi tiếp nhận tình cảm của đứa con trai thân sinh đã mười năm không gặp.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!