Có Quý Úc Trình đi theo, mọi việc giải quyết rất thuận lợi, sáng hôm sau ký tên xong, Ninh Tuy dẫn Quý Úc Trình đi mua một bó hoa tươi rồi đến nghĩa trang.
Tiểu Vũ luôn là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng Ninh Tuy, nhưng giờ đã tìm ra em trai Tiểu Vũ để giúp nó học hành, mình cũng có được một tình yêu nồng nhiệt, dần dà gút mắc này không còn làm Ninh Tuy day dứt như xưa nữa.
Đây xem như nghi thức giã biệt quá khứ nhọc nhằn để hướng tới tương lai có Quý Úc Trình.
Cậu cầm bó hoa từ tay Quý Úc Trình rồi đặt trước mộ Tiểu Vũ.
Nơi này có người quản lý nên bia mộ rất sạch sẽ, tuyết rơi lả tả làm lá cây hơi gục xuống.
Ninh Tuy nói: "Giờ tớ sống tốt lắm, đây là người tớ yêu, vốn dĩ không định dẫn anh ấy đến đâu, nhưng anh ấy bám người quá nên cứ nằng nặc đòi theo......
"Quý Úc Trình đứng cạnh bất mãn lườm Ninh Tuy một cái. Ninh Tuy bị anh lườm thì không nhịn được cười:"Có phải đẹp trai cực kỳ không?"
Quý Úc Trình hừ một tiếng: "Câu này còn tạm nghe được, tha cho em đó."
Ninh Tuy nói với Quý Úc Trình: "Tiểu Vũ biết em đam mê sắc đẹp mà, em dẫn anh đến nhất định cậu ấy sẽ biết anh là gì của em, trước kia ngoại trừ đi chung với Lâm Mãn thì em chưa bao giờ dẫn ai tới đây cả."
Nếu Ninh Tuy có người nhà, cậu sẽ giới thiệu nửa còn lại của mình với họ, nhưng đám người nhà họ Ninh kia...... khỏi nhắc tới cũng được.
Cậu xem Lâm Mãn và Tiểu Vũ là người nhà, đã dẫn Quý Úc Trình gặp Lâm Mãn nên cũng muốn để Tiểu Vũ gặp anh một lần.
Lẽ ra Quý Úc Trình nên vui vì nửa câu sau của Ninh Tuy, nhưng anh lại vô thức đặt sự chú ý vào nửa câu đầu.
Dù biết Tiểu Vũ là bạn tốt nhất của Ninh Tuy ở quá khứ nhưng anh vẫn khó tránh khỏi ghen tị...... Ghen tị vì mình hoàn toàn không có mặt trong quá khứ của Ninh Tuy.
Nhưng nghĩa tử là nghĩa tận nên anh sẽ không để lộ ra ngoài.
Thăm Tiểu Vũ xong, việc cuối cùng của Ninh Tuy ở Ô Thành cũng hoàn thành.
Quý Úc Trình rất muốn thăm lại trường Ninh Tuy học ngày xưa nhưng thời gian quá hạn hẹp, giờ không lên máy bay thì sẽ không kịp về đón giao thừa với ông nội.
Khó khăn lắm năm nay Quý Úc Trình mới tỉnh lại khỏi trạng thái người thực vật, trong nhà còn có thêm Ninh Tuy, đông vui như vậy dễ gì ông nội cho họ đón Tết bên ngoài? Sợ họ không về, buổi trưa còn gọi mấy cuộc thúc giục.
Thế là ăn trưa xong, Ninh Tuy và Quý Úc Trình lên máy bay trở về.
Vừa về đã bị quản gia và dì Chu nhìn bằng ánh mắt mờ ám.
Lúc trước vì Ninh Tuy mà trở mặt thành thù với em trai thì không nói, giờ vợ đi một ngày cũng phải đuổi theo dẫn người về, chuyện này nói ra e là hình tượng của đại thiếu gia nhà họ sẽ thật sự sụp đổ!
Người ngoài tuyệt đối sẽ không tin Quý Úc Trình làm vậy đâu!
Quý lão gia cũng biết chuyện này nhưng muốn nói lại thôi, thật ra ông rất mong cháu trai mình sẽ thoát khỏi trạng thái trước kia để thư giãn một chút, không ngờ một khi Quý Úc Trình đã thích người nào thì sẽ như thế...... như thế......
Thôi kệ, lão gia nghĩ thầm, đứa nhỏ Ninh Tuy này hình như cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, trước đây Úc Trình còn làm người thực vật, cậu ăn một bữa cơm cũng phải để Úc Trình bên cạnh.
Hai người tám lạng nửa cân khiến người ta nhìn mà thở dài, quả là một đôi trời sinh...... Xét về mức độ nồng nhiệt trong tình cảm, chắc cháu mình cũng sẽ không bị thiệt thòi.
Giao thừa năm nay hết sức náo nhiệt.
Hai năm trước Quý Úc Trình luôn làm người thực vật, cả Quý thị rung chuyển, dù là lễ Tết trong biệt thự cũng vắng lặng.
Giờ Quý Úc Trình chẳng những tỉnh lại mà còn rất khỏe mạnh, hoàn thành một cuộc hôn nhân viên mãn.
Trong lòng lão gia vui mừng, nhân dịp tống cựu nghênh tân, tiếp nối quá khứ mở ra tương lai, ông cho mọi nhân viên trong biệt thự một bao lì xì dày cộm.
Đông người nên lão gia cũng có hứng xem gala cuối năm, rủ quản gia, dì Chu và mấy nhân viên kỳ cựu ngồi uống trà.
Lúc ăn tối Quý Chi Lâm bị cha mẹ mình gọi về ăn cơm với ông nội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!