Chương 7: Tính Chiếm Hữu Của Vợ Nhỏ Cực Bá Đạo

Bầu không khí nhất thời lâm vào yên tĩnh.

Ninh Tuy bình tĩnh nhặt từng mảnh vỡ của tách trà trên mặt bất, nhặt được một nữa đột nhiên nhận ra Khúc Gia Hàm đang nhìn mình, còn ngẩng đầu lên nở nụ cười với Khúc Gia Hàm.

"......."

Khúc Gia Hàm chưa từng chứng kiến trận trượng(1) như vậy, không nhịn được run rẩy hai cái.

(1) Trận trượng : Từ này vừa có nghĩa là cuộc diễu hành, tuần hành; vừa có nghĩa là phô trương, phô bày.

Người này làm sao vậy, thoạt nhìn y như một con thỏ trắng dễ bị bắt nạt, nhưng sao có thể tàn nhẫn đến mức đáng sợ như vậy.

Nhìn thấy tình địch của mình, đến mức phải tức giận vậy sao? Mình còn chưa nói lời gì quá khó nghe mà.

Nhưng mà không đúng.

Thông tin mà cô nhận được rõ ràng có nói Ninh Tuy là bị ép gả thay, trước khi gả đi còn bởi vì chia tay với em trai của Quý Úc Trình mà đau thương tột độ.

Gả cho một người thực vậy, cậu ta chắc hẳn chỉ mong sao sớm thoát khỏi củ khoai nóng(2) mới phải?

(2) Củ khoai nóng : Về cơ bản có nghĩa là một vấn đề khó khăn.

Đó là một phép ẩn dụ rằng vấn đề cần giải quyết rất khó khăn, nhưng sau khi giải quyết sẽ thu được lợi ích, nó chủ yếu đề cập đến khả năng thành thạo đối với công việc luôn đòi hỏi rủi ro hoặc để đạt được mục tiêu và ý chí không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu.

Chẳng lẽ là do quản gia Quý gia đang ở đây cho nên cậu ta sợ ông Quý biết cậu ta vô tình vô nghĩa với Quý Úc Trình, cho nên mới diễn cho quản gia xem?

Khúc Gia Hàm đảo mắt, ánh mắt nhìn Ninh Tuy ngay lập tức trở nên ý vị thâm trường.

Cô vẫy tay với quản gia: "Quản gia thúc thúc, xe của tôi ở bên ngoài chưa được đỗ cẩn thận, chú đi đỗ lại xe lần nữa giúp tôi."

Quản gia do dự một chút, nhìn về phía Ninh Tuy.

"Khúc tiểu thư dù sao cũng là khác, nào có lý do không đáp ứng yêu cầu của khách?" Ninh Tuy nói: "Đi đi."

Thấy quản gia vẫn có chút do dự, Ninh Tuy hạ giọng nói: "Yên tâm đi, dù sao cháu cũng là nam, sẽ không để cô ta làm được gì cháu đâu."

Quản gia: "......

"Không phải! Tôi sợ cậu sẽ làm gì với cô ta mới đúng! Đợi quản gia đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại Khúc Gia Hàm và Ninh Tuy, Khúc Gia Hàm đưa mắt nhìn Quý Úc Trình ngồi bất động trên xe lăn, mở miệng nói:"Ninh tiên sinh, tôi biết hoàn cảnh của cậu.

"Giọng điệu mang vài phần nặng nề và đồng tình. Thu lại dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn rồi? Đây là tiên binh hậu lễ(3)? (3) Tiên binh hậu lễ : Phép lịch sự trước khi đánh nhau: Thương lượng với bên kia theo nghi thức thông thường, nếu thất bại thì dùng vũ lực hoặc các biện pháp mạnh khác để giải quyết vấn đề. Ninh Tuy nhướng mày:"Ý gì?"

"Rõ ràng là thiếu gia thật của Ninh gia, nhưng lại không được công nhận, còn bị người nhà tu hú sẵn tổ(4) ép gả thay vào Quý gia....! Hơn nữa còn gả cho một người thực vật, nhất định rất uỷ khuất lại khó chịu đúng không.

"Khúc Gia Hàm thờ gài, ra vẻ rất đồng cảm. (4) Tu hú sẵn tổ : Ngồi không hưởng lộc; chiếm đoạt thành quả của người khác. Cô duỗi năm ngón tay lắc lắc trước mặt Ninh Tuy:"Tôi cho cậu năm trăm vạn, rời khỏi Quý Úc Trình, bên phía ông Quý tôi sẽ lo liệu, thế nào?"

"Cậu gả vào là vì để xung hỉ, Quý gia có thể sẽ không dễ dàng để cậu đi như vậy, nhưng chỉ cần cậu bay ra nước ngoài, hoàn toàn biến mất khỏi Giang Thành, lẽ nào Quý gia còn có thể từ trong đám người tìm được cậu về sao? Đợi sau khi tình thế qua đi, cậu lại quay về."

Khúc Gia Hàm cảm thấy kế hoạch của mình cực kỳ hoàn mỹ, chỉ cần Ninh Tuy chạy trốn, Quý gia liền mất mặt.

Trong hình huống này, ông Quý nhất định sẽ tìm một người vợ mới cho Quý Úc Trình.

Mà Quý Úc Trình không có quyền quyết định, mình chỉ cần cố gắng chăm chỉ, ông Quý sớm muộn gì cũng đồng ý cho mình vào cửa.

Quý Úc Trình muốn nghĩ tới hai người đột nhiên sẽ giao dịch ở trước mặt mình, quả thật tức đến buồn cười.

Nhưng đồng thời hắn cũng lặng lẽ vểnh tai lên, muốn nghe thử vợ nhỏ sẽ nói thế nào.

Làm một người thực vật bị đứt đoạt với thông tin bên ngoài, Quý Úc Trình cho đến hiện tại mới biết được sự thật mà Ninh Tuy gả cho hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!