Quý Úc Trình vừa tỉnh lại yên lặng ngồi dựa vào thành giường, mái tóc đen dày và hàng mi đen nhánh khiến gương mặt tuấn tú của anh nhìn cực kỳ lạnh lùng sắc bén.
Mặc dù sức khỏe còn yếu, sắc mặt hơi xanh xao nhưng từ trên người anh vẫn toát ra khí chất mạnh mẽ đáng tin cậy làm người ta trấn tĩnh lại.
Chắc hẳn giờ này tin Quý Úc Trình tỉnh lại đã truyền ra ngoài, trong giới sẽ chấn động, có thể rất nhiều người sẽ tìm cách tới thăm nên trong lòng quản gia khó tránh khỏi lo lắng.
Nhưng chỉ cần nhìn đại thiếu gia, nhìn vẻ mặt hờ hững của anh thì lại cảm thấy mọi rắc rối có thể giải quyết dễ dàng, chẳng có gì to tát cả.
Dù sao anh là người tiếp quản Quý gia từ lúc còn rất trẻ, cũng xem như một nửa trụ cột của Quý gia rồi.
Hai năm, ròng rã hai năm trời.
Tất cả mọi người đều chờ anh tỉnh lại.
Trong lòng quản gia bùi ngùi không thôi.
Lúc nãy lão gia kích động quá nên đã đi khám sức khỏe với dì Chu.
Mặc dù quản gia chỉ là người ngoài nhưng cũng vui mừng đến nỗi nước mắt rưng rưng......
Thấy Quý Úc Trình có vẻ không nghe mình nói gì, quản gia lại nhấn mạnh: "Ngài cứ hôn mê mãi nên chắc không biết đâu, Ninh Tuy thật sự thích ngài lắm đó đại thiếu gia, lúc ngài chưa tỉnh ngày nào cậu ấy cũng chăm sóc ngài hết, còn tìm tôi để hỏi tư liệu Khuất tiểu thư nữa, cậu ấy sợ mất ngài lắm.
"Ninh Tuy còn muốn có tư liệu của Khuất Gia Hàm nữa sao, điều này Quý Úc Trình vẫn chưa biết. Nghe thấy tình yêu mãnh liệt cậu vợ nhỏ dành cho mình từ góc độ của người khác giống như mở ra một bí mật từ góc độ thứ ba vậy, thật khiến người ta ngượng ngùng. Quý Úc Trình cố giấu nỗi thẹn thùng, hờ hững"ừm" một tiếng.
Quản gia thấy thế cũng không nói thêm nữa, sợ càng nói càng làm đại thiếu gia ác cảm với thiếu phu nhân mà lão gia cưới về cho mình.
Đợi quản gia đi xong, Quý Úc Trình nằm xuống rồi yên lặng kéo chăn qua đầu, chỉ lộ ra hai vành tai đỏ bừng.
Nhận được điện thoại của quản gia, chắc cậu vợ nhỏ đang vội vã chạy tới nhỉ?
Quý đại thiếu gia nấp trong chăn, u sầu nhìn bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc trên người, cảm thấy chẳng đẹp trai chút nào.
Nhưng bị xe cấp cứu chở đến bệnh viện gấp quá nên anh không kịp đem theo quần áo khác để thay........
Lúc này Ninh Tuy đang lề mề dưới lầu, chậm chạp lê đôi chân nặng trĩu ra cổng trường.
Cậu không muốn đến bệnh viện lắm.
Tới đó phải ký đơn ly hôn, thực sự có chút mất mặt, còn khiến người ta đau lòng nữa.
001 nói: "A Tuy, nếu thực sự không được thì chúng ta vẫn còn lựa chọn khác mà, anh quên người thực vật tóc vàng ở nước ngoài rồi sao?"
"Bạn không hiểu đâu.
"Ninh Tuy thở dài. Ở chung bao lâu nay, cậu không chỉ vì tiền mà còn nảy sinh tình cảm với thân thể Quý Úc Trình nữa. Ngày ngày ôm vào lòng, cậu đã gần như quen thuộc mọi ngóc ngách trên người Quý Úc Trình, biết rõ mỗi một phản ứng nhạy cảm. Giờ cậu có cảm giác như búp bê mình đã quen ôm ấp đột nhiên bị cướp đi, trong lòng cực kỳ không nỡ. 001 lại đề nghị:"Hay là đụng anh ấy hôn mê tiếp đi, tôi có một trăm cách thần không biết quỷ không hay nè."
Ninh Tuy: "......" Nếu đụng thành người thực vật thì tốt rồi, chỉ sợ đụng thành bán thân bất toại thôi.
Nhưng chuyện này cũng giống như khi Tiểu Vũ qua đời, dù có bịn rịn quyến luyến cỡ nào vẫn phải cắn răng đặt bút vẽ một dấu chấm hết.
Chẳng phải lần trước ở chỗ Lâm Mãn đã chuẩn bị tâm lý rồi sao? Quý Úc Trình là người tốt, mình đừng nên vì tiền và thân thể anh mà bám chặt anh không buông.
Ninh Tuy lê bước chân nặng trĩu ra cổng trường.
Vì cứ rề rà dưới lầu mãi nên lúc ra ngoài thì trời đã tối.
Trợ lý Chu bấm còi một cái rồi lái xe đến trước mặt cậu.
Trợ lý Chu hạ cửa sổ xuống: "Ninh Tuy, sao nhìn cậu đờ đẫn quá vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!