Sau khi mẹ Ninh trở về, bà không ngừng suy nghĩ lời Ninh Tuy đã nói, nằm trên giường, nửa chiếc gối đã bị nước mắt làm ướt.
Bà về đến nhà nói với người hầu một câu ăn không ngon miệng, không cần gọi bà ăn cơm, sau đó lên lầu.
Ninh Thần xem văn kiện trong thư phòng, Ninh Viễn Minh ở trong phòng nghịch điện thoại, hai đứa con bị cưng chiều đến hư hỏng chỉ cho rằng tâm trạng bà không tốt do thua bài, hỏi thăm một câu cũng không nói gì thêm.
Nếu Ninh Tuy ở đây nhất định sẽ ngồi xổm bên giường quân tâm hỏi bà rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Bà không nhúng tay vào chuyện của công ty cho nên rất rảnh rỗi, mỗi ngày chỉ có thể chơi bài và mua sắm với những phu nhân giàu có kia để giết thời gian, những chủ đề thảo luận không phải ở trong nhà thì cũng một số chuyện phiếm trong vòng.
Con cả Ninh Thần mỗi ngày đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian để ý bà.
Mặc dù Ninh Viễn Minh quan tâm bà nhưng bà cũng có thể nhìn ra, Tiểu Minh không có hứng thú với mấy chuyện phiếm của phụ nữ, thậm chí tên của mấy người bạn mà bà từng nhắc đến cũng không nhớ rõ.
Chỉ có Ninh Tuy, mỗi lần cậu đến đầu trò chuyện với bà rất lâu, còn nhỡ rõ mỗi lần bà chơi bài thua, kiểm tra tư liệu rồi cho bà lời khuyên.
Lúc đầu bà cho rằng Ninh Tuy đến từ một thị trấn nhỏ, chưa từng thấy cuộc sống ở một thành phố lớn, vì vậy mới tò mò về những chủ đề bà nói, nhưng hiện tại mới nhận ra.....! Ninh Tuy chỉ nguyện ý dành thời gian và sinh lực cho bà.
Bây giờ Ninh Tuy lấy lại tình cảm đã dành cho bà, cuộc sống của bà đột nhiên trở nên trống rỗng như trước đây.
Chồng quanh năm vắng nhà, hai đứa con cũng đã trưởng thành căn bản không quan tâm bà đang nghĩ gì.
Lúc ăn cơm tối Ninh Thần phát hiện mẹ Ninh không xuống, nói với người hầu bên cạnh: "Nấu chút cháo rồi bưng lên, nói bà ấy ăn nhiều chút."
Thấy Ninh Thần vội vàng ăn vài miếng cơm liền cầm áo khoác định ra ngoài, Ninh Viễn Minh bưng bát, hỏi: "Anh, tối nay anh vẫn bận sao?"
"Có cuộc đấu giá."
Ninh Thần giơ cổ tay lên nhìn thời gian: "Không đi sẽ không kịp."
"Hội đấu giá?" Ninh Viễn Minh có chút nghi hoặc: "Trước kia anh chưa từng tham gia loại hoạt động này."
Không phải Ninh Thần không muốn đi, mà là những hội đấu giá từ thiện kia đều là những dịp mà những người giàu có cao cấp sẽ đến.
Ninh Thần và cha Ninh làm việc chăm chỉ, quản lý công ty ở Giang thành và nước ngoài mới miễn cưỡng gia nhập vòng này, cứ như vậy hắn vẫn là nhân vật bên lề trong giới ở Nam thành, luôn bị những gia tộc lớn coi thường.
Ninh gia tài lặc không theo kịp, đi tới đó cũng là tên lâu la mất mặt, không kham nổi cũng đành chịu, đi để làm gì?
Ninh Thần mặc áo khoác đi về phía cửa, nói: "Nghe nói Lâm tổng của công ty công nghệ kia sẽ đi, nhân cơ hội này anh đi tặng hắn một chiếc thẻ chơi golf, rồi hẹn đi ăn tối."
"Lâm tổng? Lâm Mạn? Người đã mua lại công ty của cha Từ Thiên Tinh?" Ninh Viễn Minh lập tức buông bát đũa đứng dậy.
Ninh Thần đứng trước cửa kính chỉnh lại cà vạt, không để ý tới y.
Ninh Viễn Minh theo sát đi tới: "Em có thể đi không?"
"Em đi làm gì?
"Ninh Thần cau mày. Đến loại hội đấu giá này đều có chút lúng túng, nếu dẫn Ninh Viễn Minh theo lỡ như xảy ra chuyện gì xấu hổ thì làm sao?"Em quen——."
Ninh Viễn Minh nói được một nửa, đột nhiên ngậm miệng.
Hắn cảm thấy gần đây Ninh Viễn Minh thần thần bí bí, nhưng tâm tư hắn vẫn đặt lên hội đấu giá cho nên lười hỏi nhiều.
Lâm Mạn có thể lập nghiệp từ hai bàn tay trắng với khoản đầu tư duy nhất, chỉ trong vài năm đã có được chỗ đứng vững trong giới Gian thành, thật sự là một người xuất chúng hiếm có.
Đối với người trẻ tuổi có năng lực hơn mình như vậy, trong lòng Ninh Thần ít nhiều cũng có chút ghen tị nhưng ngưỡng mộ vẫn nhiều hơn.
Công ty hắn gần đây có khoản nghiệp vụ, nếu có thể giao dịch hoặc có thể đàm phán hợp tác với công ty của Lâm Mạn, vì vậy hắn muốn nhân cơ hội này để làm quen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!