Chương 23: (Vô Đề)

(1) Xách quần : Cái gọi là "xácg quần" thực chất là sự kết hợp giữa vợ và chồng dùng sắc để cướp đoạt mục đích, có tác dụng giống như "bẫy mỹ nhân" cổ xưa, tức là dùng sắc của vợ để "câu cá

". và thường dụ họ ra đường với lý do kinh doanh massage, bắt"cá

"đưa về nhà cho thuê. Vừa xoa bóp, anh ta vừa lặng lẽ tháo trang sức bằng vàng trên người"Cá", toàn bộ quần áo, quần mà "Cá

"cởi ra cũng bị cướp sạch. Bên này, Ninh Tuy kết thúc công việc bận rộn lái xe quay về Ninh gia. Một cuộc điện thoại gọi tới:"Chuyện lần trước anh nhờ tôi điều tra đã có chút tiến triển, anh muốn nghe không?"

Ninh Thần tắt máy, nhưng tay vẫn cầm vô lăng: "Nói đi."

"Liên quan đến chuyện Quý gia, thật sự quá khó điều tra, sau khi kết thúc anh phải mời tôi ăn cơm."

Đối phương nói: "Em trai anh mua bức tranh giá năm nghìn vạn kia, kỳ thực không phải tiêu tiền của Quý gia, theo như điều tra của tôi, em trai anh sau khi qua cửa gặp được Quý lão gia tử chưa đến hai lần, sau khi từ nước ngoài trở về, cậu ta mới có tài khoản được Quý thị mở cho dưới tên cậu ta."

Trong mắt Ninh Thần hiện lên tia kinh ngạc: "Vậy nó lấy tiền ở đâu ra? Hay là nói nó chỉ mua giúp ai đó?"

Ninh Tuy thiếu tiền, vì vậy thường ra ngoài làm thêm, cũng có thể đến tham quan một số triển lãm nghệ thuật với tư cách là người mua.

"Vậy thì không biết, nhưng nếu như cậu ta mua giúp người khác, chữ ký ở phòng triển lãm hẳn là tên thật của người mua mới phải. Nhưng theo như kết quả điều tra của tôi, toàn bộ tên người mua đều là em trai anh."

"Còn một chuyện nữa, tôi cảm thấy anh cần biết, tôi bắt đầu từ mấy phòng triển lãm trưng bày ở Giang thành, phát hiện ngoại trừ 50 triệu lần trước cậu ta mua tranh, hai năm trước em trai anh cũng từng mua mấy lần, giá trị lên tới gần 100 triệu.......! Cho nên nếu anh đi điều tra, sẽ phát hiện em trai anh là VIP hạng nhất của mấy phòng triển lãm đó, khi có tác phẩm mới ra mắt sẽ trực tiếp đến cửa sau để đánh giá chúng trước."

Ninh Thần đột nhiên ngẩn người, kinh ngạc đến há to miệng.

"100 triệu?"

Công tay mà hắn dày công quản lý cả năm mới có được ngần ấy doanh thu!

"Ai cho nó tiền?"

Đối phương: "Cái này không tra được."

Ninh Thần: "Giúp tôi tiếp tục điều tra nơi bức tranh mà nó gửi đến, những bức tranh quý gia đó, chắc có lẽ sẽ lưu lại."

"Có chút khó khăn để kiểm tra chuyện này, nhưng tôi sẽ thử."

Cúp điện thoại, Ninh Thần tràn đầy nghi hoặc.

Sau khi đưa ninh Tuy về Ninh Tuy, hàng tháng Ninh gia cũng sẽ cho cậu một khoảng tiền tiêu vặt, nhưng trước đó Ninh Thần mới phát hiện, tiền trong tám thẻ đó ba năm qua cư nhiên một phân cũng chưa từng động tới!

Hắn vốn dĩ cho rằng Ninh Tuy ở bên ngoài làm việc, không dùng số tiền đó.

Không ngờ tới Ninh Tuy căn bản không để chúng vào trong mắt.

Ninh Tuy vừa vung tay liền hào phóng tiêu 50 triệu, số tiền nhỏ nhoi đó dùng đủ sao?

Nhưng vấn đề là, nếu Ninh Tuy không tiêu tiền của Quý gia, vậy nó lấy tiền từ đâu?

Lẽ nào quen biết với người bạn phù hào nào đó mà người khác không biết?

........! Nhưng, rốt cuộc là đã phát triển thành quan hệ bạn bè thế nào mới vung tiên như rác vì nó như vậy?

Ninh Tuy sẽ không nghĩ rằng Quý Úc Trình là người thực vật, không quản nó ở bên ngoài làm xằng làm bậy, vì vậy đầu óc không tỉnh táo gần gũi với người khác đấy chứ.

Nếu đúng như vậy, Quý gia tức giận, cả nhà họ Ninh bọn họ đều bị chôn vùi theo!

Nhưng chuyện này vẫn chưa điều tra rõ ràng, không thể vội vàng kết luận.......! Tạm thời không thể để người khác biết được, đặc biệt là không thể để Quý gia phát hiện ra, nếu không thật sự toang.

Ninh Thần cau mày xuống xe, đóng sầm cửa lại, chỉ cảm thấy hai đứa em trai của mình toàn bộ đều không bớt lo được điểm nào!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!