"Vệ ái khanh chưa đến hai mươi tuổi, sao lại nói đến chuyện cáo lão hồi hương?
"Phụ hoàng giảng hòa, muốn đỡ Vệ Lăng Tiêu dậy. Nhưng thấy Vệ Lăng Tiêu kiên quyết không chịu đứng dậy, phụ hoàng hiểu ra, bắt Thái tử trang trọng xin lỗi nàng. Ba câu hai lời muốn cho qua, Vệ Lăng Tiêu tự nhiên không đồng ý. Ta nặn ra một chuỗi nước mắt dài, tiếp sức:"Phụ hoàng, theo như lời Thái tử ca ca, Tĩnh An bị người ta khinh nhục, cũng là phụ nhân ngu ngốc sao?
Nếu vậy, bị thiên hạ chê cười, Tĩnh An không thiết sống nữa!"
Thấy ta đứng dậy định đập đầu vào cột, phụ hoàng vội ngăn ta lại.
Đây không phải hậu cung, cũng không phải ngự thư phòng, mà là đại điện triều đình.
Bởi vì bị vướng trực tiếp vào chuyện này, không chỉ có ta
- một công chúa được bách tính yêu mến, mà còn có Vệ Lăng Tiêu
- một quân hầu nhất phẩm quyền cao chức trọng.
Những kẻ đang chờ đợi kết quả, đâu chỉ có mấy phụ nhân trong hậu cung.
Phụ hoàng thấy ta và Vệ Lăng Tiêu quyết không bỏ qua, dần dần cũng hiểu ra tình hình.
Ông đang cân nhắc, thần sắc từ qua loa chuyển sang nghiêm trọng.
Phụ hoàng rõ ràng mang theo thịnh nộ hỏi ta: "Tĩnh An, con thật sự muốn truy cứu đến cùng sao?"
Dùng quyền lực kiềm chế Thái tử, đây là điều cấm kỵ.
Nhưng ta nghĩ, khoảnh khắc đối mặt với cơn giận của đế vương, Vệ Lăng Tiêu sẽ hiểu sự không nhân nhượng của ta.
Ta là công chúa, là người đầu tiên kể từ thời Thái Tổ, ra khỏi cung, vì dân mà cầm quyền trị nước.
Mà Vệ Lăng Tiêu cũng vậy, là nữ tướng quân đầu tiên của triều ta thống lĩnh hàng triệu quân mã.
Chúng ta đã đứng ở điểm cao nhất của nữ tử, nếu như vậy mà vẫn không thể bảo toàn bản thân, sau này làm sao khiến thiên hạ tin phục?
Tin phục rằng nữ tử nắm quyền, cũng có thể khiến quốc thái dân an.
10
Vì vậy ta kiên định gật đầu, thưa với phụ hoàng: "Phụ hoàng, Tĩnh An muốn một sự công bằng."
Thấy thái độ cứng rắn của ta, phụ hoàng mãnh liệt ho khan mấy tiếng, thân hình lung lay, thậm chí có phần đứng không vững.
Ta nhớ năm ngoái gặp ông, ông vẫn rất khỏe mạnh.
Không biết sao, giờ nhìn kỹ, lại thấy đã có không ít tóc bạc.
Nhưng cuối cùng ông vẫn không cho ta một sự công bằng.
Ông chỉ ra lệnh cho Thái tử về Đông cung đóng cửa suy nghĩ, ba tháng không được bước ra khỏi cửa cung một bước.
Mặc dù ta không nghĩ rằng bị người làm nhục sẽ hủy hoại cuộc đời ta, nhưng đứng trên góc độ của Thái tử, hắn ta đúng là muốn ta thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục.
Nhưng hắn ta chỉ nhận được hình phạt nhẹ nhàng như vậy.
Điều đáng cười hơn là, tất cả mọi người đều cho rằng, vì một công chúa mà bắt Thái tử đóng cửa suy nghĩ ba tháng, đã là cho đủ thể diện lắm rồi.
Năm mới đó, ta không hề cảm thấy vui vẻ.
Pháo hoa rực rỡ, ta cuộn mình tựa vào vai mẫu phi, thở dài một hơi dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!