Năm phút sau, xe lái vào trang viên Lạc thị.
Thi Duẫn Nam thưởng thức thảm cỏ xanh hai bên đường và đài phun nước ở giữa, khóe miệng khẽ cong lên,
"Thực sự là phong cách của một người giàu có đó nha, Lạc tiên sinh."
"Đó là khu đất do mấy thế hệ của gia đình để lại, sau nhiều lần khai thác xây dựng thì thành như vậy. Nơi này hơi lớn, nếu muốn thì quản gia sẽ dẫn cậu đi dạo."
Lạc Lệnh Thanh nói vẫn trầm thấp và dễ nghe như thế.
"Lạc tiên sinh không tò mò lí do tôi nhanh chóng đồng ý việc kết hôn giả như thế à?"
Thi Duẫn Nam quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt sáng lên,
"Lỡ may là tôi coi trọng gia tài ngập trời này của Lạc thị, có ý muốn nhờ nó để lấy một chén thì sao?"
Cơn gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi bay làn tóc cậu, đung đưa khiến người ta mể mẩn.
Lạc Lệnh Thanh nhìn sang chỗ khác, giọng nói trầm xuống không giải thích được,
"Không tò mò, đề nghị này là tôi mở đầu, cậu lựa chọn đồng ý là đủ rồi. Còn việc lấy đi gia sản của Lạc thị dưới mắt tôi, vậy thì còn phải xem bản lĩnh của Thi nhị thiếu gia có lớn bằng trời không mới được."
Dứt lời, xe dừng trước nhà chính.
Trợ lý cùng vệ sĩ của anh nhanh chóng xuống xe, một người mở cửa sau, một người đặt xe lăn xuống.
"Gia chủ, đã đến nhà rồi."
Ừm. Lạc Lệnh Thanh rõ ràng đã quen với hành động của bọn họ, mượn lực di chuyển từ trong xe lên chiếc xe lăn.
Thi Duẫn Nam cụp mắt nhìn chăm chú vào động tác này, có hơi hứng thú nhếch mày.
Chẳng mấy chốc, một quản gia đã có tuổi dẫn người ra đón,
"Gia chủ, ngài đã về rồi, mọi việc có thuận lợi không?"
Lạc Lệnh Thanh thấp giọng đáp, liếc mắt vào trong xe, Xuống đây đi.
Quản gia thuận theo tầm mắt của anh nhìn sang mới phát hiện người ngồi yên trong xe là Thi Duẫn Nam.
Trong mắt ông hiện lên tia dao động, giọng nói cũng ngập ngừng,
"Gia chủ, chuyện này...! Là Thi nhị thiếu gia?"
Thi Duẫn Nam xuống xe, tiện tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, lúc này mới tự giới thiệu mình,
"Chào chú, cháu tên là Thi Duẫn Nam."
"Lí do cháu xuất hiện ở đây là bởi vì cháu và gia chủ của chú Nhất kiến chung tình, rồi Ăn nhịp với nhau dự định sẽ kết hôn."
Trong lời nói vô cùng rõ ràng ý trêu ghẹo.
Quản gia ngẩn ra, Chuyện này...
"Đúng, từ hôm nay trở đi, cậu ấy chính là một trong những chủ nhân của ngôi nhà này." Lạc Lệnh Thanh bình tĩnh tuyên bố một việc lớn.
"Tần bá, chuyện này chú nhớ phân phó cho người hầu trong nhà chú ý."
Tần bá cũng đã từng là người va chạm xã hội, rất nhanh đã ổn định tâm tình, Vâng, gia chủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!