Chương 35: (Vô Đề)

Tôi hướng về phía anh vô điều kiện.

Ôn Diệc Bắc bước xuống từ trên sân khấu, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng,

"Ông ngoại, ông thấy thế nào ạ?"

Thi Duẫn Nam nhìn y, ánh mắt kiêu ngạo rất rõ ràng,

"Cái đó còn cần phải nói hả? Ai dám có ý kiến với màn diễn tấu của nghệ sĩ cello Ôn?"

Ôn Diệc Bắc cười nhẹ một tiếng, quay người lại nói với em trai mình,

"Em đó,......! Filter của em đối với anh nặng thật dấy, giảm xuống chút nữa đi."

"Giảm gì chứ? Anh ưu tú không phải một ngày hai ngày." Thi Duẫn Nam trả lời.

Ôn lão tiên sinh ngồi gần nghe cuộc trò chuyện của anh em hai người, cười nói,

"Anh em hai đứa trong mắt ông ngoại đều rất tài năng, không cần sợ các khách mời ngày hôm nay chê cười đâu!"

Ôn lão tiên sinh biết anh em họ mấy năm nay đều giúp đỡ, hỗ trợ nhau, chưa từng xảy ra mâu thuẫn nào.

Mặc dù Thi Duẫn Nam cuối cùng cũng không thể trở thành nghệ sĩ violin nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến thái độ của Ôn lão tiên sinh đối với cậu, ông đều rất yêu thương hai đứa cháu ngoại của mình.

Xung quanh có khách mời hùa theo,

"Đúng vậy, Ôn đại thiếu gia đàn cello thì đúng thực là không còn gì để nói!"

Ngay sau đó thì có một giọng nói trẻ tuổi vang lên,

"Anh trai ruột đã lên biểu diễn rồi thì Thi nhị thiếu gia làm em trai có phải cũng nên lên biểu diễn một bài không?"

Thi Duẫn Nam nghe thấy lời này, ý cười trên mặt cứng đờ.

Cậu nhìn về phía phát ra giọng nói đó, thấy là một người trẻ tuổi lạ mặt.

Ôn Diệc Bắc nhận ra có gì đó không ổn, y vừa mới định lễ phép từ chối cho em trai mình thì trong đám đông lại vang lên tiếng trả lời,

"Chuyện này là đương nhiên rồi."

Ôn Trình Lãng không biết chui ra từ chỗ nào, thay Thi Duẫn Nam trả lời,

"Hai người anh họ này của tôi, hồi còn nhỏ một người chơi đàn cello, một người chơi đàn violin, năm đó vô cùng nổi tiếng."

Năm anh em hai người lên bảy đã từng báo danh tham gia cuộc thi âm nhạc nhạc cụ Hoa Quốc nổi tiếng, một người dành chức quán quân của nhạc cụ cello, một người dành chức quán quân đàn violin.

Ngay cả hạng mục đồng diễn cũng đạt xuất sắc trong đám tuyển thủ thanh thiếu niên.

Sau khi chuyện này được lan truyền, mọi người đều biết đó là cháu ngoại của Ôn lão tiên sinh, những lời khen họ tài giỏi rất nhiều.

Chỉ là ngày vui chẳng kéo dài, sau khi cuộc thi kết thúc chưa được hai tháng, mẹ của hai người Ôn Mẫn đột nhiên qua đời, hai nhà Thi, Ôn náo loạn một hồi, tình cảm hai nhà bị phá vỡ, cuối cùng mỗi nhà nuôi một đứa trẻ.

Các khách mời trong sảnh tiệc đều là những người trong ngành âm nhạc, đối với những chuyện trong giới thượng lưu không biết nhiều, bởi vậy ——

Ôn Diệc Bắc sống ở nhà họ Ôn, thành tích ưu tú từ nhỏ đến lớn bọn họ đều nghe thấy, nhưng đối với Thi Duẫn Nam mấy năm nay ở nhà họ Thi như thế nào thì họ không biết nhiều.

Có một người nhớ đến hai anh em họ hồi xưa, nở nụ cười đồng ý,

"Đúng thế, khó được lúc có cơ hội như này, hay là Thi nhị thiếu gia cũng lên sân khấu biểu diễn góp vui."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!