"Hình như em càng ngày càng thích Lạc Lệnh Thanh."
Muốn chồng hôn mới đỡ đau?
Lạc Lệnh Thanh siết chặt tăm bông trong tay.
Anh trong đôi mắt ngậm cười của Thi Duẫn Nam khẽ đến gần, đảo khách thành chủ,
"Thi nhị thiếu gia chắc rằng như vậy có thể hết đau ư?"
Lạc Lệnh Thanh tới gần như một cuộc xâm lược thầm lặng và nhanh chóng, chậm rãi bao quanh con mồi.
Thi Duẫn Nam nhìn rõ bộ dạng của chính mình qua tròng kính của đối phương, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, cậu bỗng nhiên không phân biệt được lời nói kia là đùa giỡn, hay là dục vọng của chính mình.
Nếu là trước đây, những lời nói đùa treo trên miệng của Thi Duẫn Nam, Lạc Lệnh Thanh sẽ không thật sự để những lời đó vào trong lòng.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Thi Duẫn Nam cảm giác mình đã có chút rung động với Lạc Lệnh Thanh.
Vì vậy, mỗi một lời trêu chọc đều là đang thử, mà mỗi câu trả lời của đối phương đều sẽ dẫn đến một cảm xúc rung động khác.
Thỉnh thoảng, ánh đèn xe bên đường lập lòe, trong xe lan tràn một sự yên lặng mơ hồ vô tận, phảng phất trở thành bí mật cách ly bọn họ với thế giới bên ngoài.
Hơi thở của hai người quyện chặt vào nhau, cuối cùng vẫn là Thi Duẫn Nam thua trận, cậu hơi lùi về phía sau nói nhỏ,
"......! Nói đùa đấy, tôi chưa thử bao giờ."
Nói xong lại bắt đầu ngại, tôi chính là người như vậy đấy.
Lạc Lệnh Thanh nhìn thấy hết vẻ bối rối của Thi Duẫn Nam, trả lời,
"Có những lời nói đùa không thể nói bữa bãi."
Anh tháo kính xuống, đồng thời ngăn chặn chút tiếc nuối đang tràn ngập trong lòng.
Người này luôn muốn thử thăm dò điểm mấu chốt của anh mà không biết sâu cạn thế nào.
Lỡ như có một ngày điểm mấu chốt của anh hoàn toàn biến mất, vậy thì đảm bảo rằng vui đùa khi đó sẽ được đòi lại bằng cả vốn lẫn lãi.
Thi Duẫn Nam mím đôi môi khô khốc, không nói gì.
Cậu cảm thấy hôm nay mình uống rượu choáng hơn bình thường.
Cũng may Lạc Lệnh Thanh rất biết chừng mực dời lực chú ý về vết thương, nhắc nhở,
"Hai ngày sau lúc tắm chú ý đừng để vết thương dính nước, vết thương không sâu, chắc sẽ không để lại sẹo đâu."
Ừm, tôi biết rồi.
Vết thương đã được xử lý.
Tần Giản chăm chỉ đứng canh ở bên ngoài xe rốt cuộc cũng được lên xe, lái xe trở về trạch viên Lạc thị.....
Mãi mười giờ đêm mới về tới nhà.
Thi Duẫn Nam trở về phòng đi tắm, trở nên tỉnh táo hơn.
Vốn tính đến quán nhà mình uống rượu cho thoải mái, không ngờ lại cùng Nguyên Duệ đánh nhau, rượu cũng chỉ mới uống được hai ngụm.
Thi Duẫn Nam đã gửi tin nhắn báo đã về nhà cho Ôn Diệc Bắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!