Chương 25: (Vô Đề)

Lạc Lệnh Thanh cuối cùng vẫn đồng ý lời mời ăn tối.

Nhà hàng Thi Duẫn Nam chọn nằm ở trung tâm thành phố, chủ là một cặp vợ chồng người Pháp, đồ ăn họ nấu là đồ Pháp chính hiệu.

Hai người họ đến sớm và chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.

So với các đại sảnh đông đúc bình thưởng, ở đây là kín đầu yên lặng hơn, chỗ ngồi còn gần với sân khấu, là một nơi rất tuyệt để ăn cơm.

Thi Duẫn Nam giơ ly rượu, chủ động nâng ly,

"Lạc Lệnh Thanh, tôi mời anh một ly nhé? Coi như lời cảm ơn thời gian này."

Cảm ơn? Lạc Lệnh Thanh hỏi lại.

Đúng.

Thi Duẫn Nam là người có thù tất báo, nhưng cậu cũng là người biết biết ơn.

Tuy rằng trong miệng người ngoài, Lạc Lệnh Thanh là một người không dễ gần rất khó chịu, nhưng Thi Duẫn Nam không cho rằng như thế,

"Cho dù là lúc anh giúp tôi rời khỏi Thi gia, hay là bảo vệ tôi trong bữa tiệc của Triệu thị, tôi......"

"Cậu không cần cảm ơn tôi, cho dù không có tôi, cậu đều có thể xử lí những chuyện đó rất khá." Lạc Lệnh Thanh cắt lời cậu.

Có lẽ, ở trong hoàn cảnh khá thoải mái này, sự lạnh lùng thường ngày của anh đã dịu đi rất nhiều.

Thi Duẫn Nam nở một nụ cười trong veo, nâng ly cụng.

Sau món khai vị đơn giản, món canh cá thơm phức được phục vụ.

"Lúc tôi đi học ở nước ngoài, ở gần trường có một nhà hàng kiểu Pháp có món canh cá rất ngon."

Thi Duẫn Nam lấy thìa múc một muỗng canh, đợi nó hơi nguội mới nếm thử.

Cậu hài lòng gật đầu,

"Nhà hàng này làm cũng ngon lắm, anh nếm thử đi."

Lạc Lệnh Thanh không thích ăn cá lắm.

Anh nhìn ánh mắt mong chờ của Thi Duẫn Nam, do dự nửa giây vẫn nếm thử một miếng, Rất thơm.

Thi Duẫn Nam lại uống một ngụm canh, thản nhiên kể lại quá khứ,

"Khi còn nhỏ, tôi sợ xương cá mắc vào cổ họng, cố đến đỏ cả mặt cũng không nuốt trôi được......"

Cậu không phải người thích kể khổ, cũng cảm thấy chuyện cũ đã qua thì không cần nhắc lại nữa, nhưng ở trước mặt Lạc Lệnh Thanh, cậu rất muốn kể về những chuyện vụn vặt ấy.

"Tôi ám ảnh về việc xương cá mắc vào cổ họng, nhưng lại thật sự rất thèm cá, nên chỉ có thể ăn canh cho đỡ thèm."

Lạc Lệnh Thanh ôn nhu hỏi,

"Cậu thích món này sao không thử tự mình làm?"

"Không được, tôi sợ tôi làm nổ phòng bếp." Thi Duẫn Nam rất hiểu bản thân.

Cậu vừa trò chuyện với Lạc Lệnh Thanh, vừa ăn canh.

Lạc Lệnh Thanh nhìn thấy cậu ăn rất ngon, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, đột nhiên cảm thấy canh cá hình như rất ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!