Chương 22: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, bời vì hai người đã hẹn nhau đến dự tiệc của Lâu thị, Lạc Lệnh Thanh khó được hôm về nhà ăn trưa.

"Tôi đã xem trước rồi, sẽ mất 40 phút để đến địa điểm tổ chức bữa tiệc." Thi Duẫn Nam nhìn nhìn thời gian trên điện thoại, nói với Lạc Lệnh Thanh,

"Nửa tiếng nữa chúng ta đi nhé?"

Thi Duẫn Nam đã chuẩn bị xong hết rồi.

Bộ lễ phục màu đen có kim tuyến tinh xảo, cổ áo hình chữ V được mở ra, trên ngực còn cài một kim cài hình hồ ly bằng kim cương.

Được màu sắc của chất liệu hỗ trợ, làn da của cậu trông càng trắng nõn và thanh tú hơn, khiến người khác muốn nhìn vào bên trong cổ áo.

Vừa hoang dã vừa cay.

Vẫn là phong cách yêu thích của cậu.

Lạc Lệnh Thanh dùng khăn ướt lau tay, cúi đầu nhìn bộ đồ của mình,

"Được, tôi lên lầu thay đồ."

Bộ quần áo ngày thường vẫn được coi là vừa vặn nhưng tối hôm qua chọn tới chọn lui vẫn không chọn được, mặc dù gần tới giờ rồi nhưng anh vẫn đắn đo trong việc chọn quần áo mặc.

Lạc Lệnh Thanh điều khiển xe lăn vào thang máy thì nghe thấy tiếng bước chân đằng sau,

"Lạc Lệnh Thanh, hay là tôi giúp anh chọn?"

Thi Duẫn Nam hoàn toàn không biết đối phương đang rối rắm việc áo quần, chỉ nói ra quan điểm của mình.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta tham dự bữa tiệc cùng nhau đúng không? Mặc đồ......! trông giống một cặp hơn thì thế nào?"

Có lẽ vì tính chuyên nghiệp nên Thi Duẫn Nam rất để ý những chi tiết này.

Vì đã là hôn ước nên trước mặt người ngoài, bọn họ đương nhiên phải làm tốt mọi việc.

Lạc Lệnh Thanh đẩy đẩy mắt kính, dùng tay che giấu sự vui mừng trong con ngươi, Được.

Năm phút sau.

Lạc Lệnh Thanh yên lặng chờ trước cửa phòng thay đồ, nhìn Thi Duẫn Nam chọn một bộ vest từ trong phòng đầy những bộ vest chỉnh tề, cười hỏi.

"Bộ này được không? Các sọc chéo sáng lấp lánh, các chi tiết rất phù hợp với bộ quần áo ngày hôm nay của tôi."

Được. Lạc Lệnh Thanh không thay đổi sắc mặt, Tôi không sao cả.

Thi Duẫn Nam cần bộ quần áo đưa cho anh, rắm cầu vồng nói thả là thả,

"Lạc gia chủ là móc quần áo, đương nhiên có chọn quần áo hay không cũng không quan trọng."

Cậu khom lưng, ý cười trêu chọc rất rõ ràng

"Anh có cần tôi giúp hay không? Tôi rất vui lòng cống hiến sức lực."

Nói thật đấy, tối hôm qua cậu chưa được nhìn kỹ, cậu thật sự muốn nhìn thấy cơ bụng giấu dưới lớp quần áo của Lạc Lệnh Thanh.

Muốn nhìn xem người này kỷ luật mình như thế nào?

Cơ thể ẩn dưới lớp vải gợi cảm như thế nào?

Lạc Lệnh Thanh nhìn thấu ý đồ của Thi Duẫn Nam, hơi cong môi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!