Chương 14: (Vô Đề)

"Mày, tụi mày biết chỗ này là địa bàn của ai không? Còn dám......"

Thông ca cậy mạnh nhưng còn chưa nói hết đã bị Viên Mãnh đánh cho nín luôn.

"A! Đừng đừng đừng! Tay, tay phải bị bẻ gãy mất."

Thông ca đau đến mức không nhịn được xin tha, rõ ràng là có một gương mặt vô cùng hung ác, lúc này trông còn hiền lành hơn chim cút.

Cửa trước mở ra, Tần Giản người có sức chiến đấu bằng không cuối cùng cũng nhảy xuống xe.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, lấy điện thoại chụp vẻ mặt chật vật của mất tên du côn, lúc này mới tới gần Viên Mãnh,

"Manh Manh, một đấm của cậu có thể đánh đến tận mười mấy tên......"

Khóe mắt Tần Giản bổng nhìn thấy vết xước trên cổ tay Viên Mãnh, lời nói đùa bỗng trở nên căng thẳng,

"Bị thương hả? Có nặng lắm không?"

"Chỉ bị trầy da tí thôi, không sao đâu."

Viên Mãnh nghiêm túc quay trở lại xe, hỏi,

"Gia chủ, Thi nhị thiếu gia, những người này xử lý thế nào?"

Lạc Lệnh Thanh nhìn thoáng qua đám lưu manh nằm bò trên đất, chuyển ánh mắt dò hỏi về phía Thi Duẫn Nam,

"Cậu nói đi, sao lại chọc phải đám bọn họ?"

"Tại xui đó, bị ông chủ hộp đêm này theo dõi, đối phương muốn bọn họ bắt tôi."

Trong mắt Thi Duẫn Nam tràn ra vẻ chán ghét, đột nhiên nghĩ tới tình tiết trong mơ,

"Hộp đêm chỗ này có một số giao dịch bẩn thỉu, bắt cóc rồi đánh thuốc mê người khác, làm nhục họ rồi quay video lại để uy hiếp......"

Viên Mãnh cùng Tần Giản vừa nghe thấy những thủ đoạn bỉ ổi này liền khinh thường ——

Chỉ cần như thế, người bị làm nhục cả thể xác lẫn tinh thần đều sẽ bị hủy hoại.

Lạc Lệnh Thanh ngồi trong tối xoa mạnh đầu ngón tay, trong con ngươi đen nhánh hiện lên một chút ác ý lại cố sức trở về bình tĩnh,

"Tần Giản, gọi cảnh sát xử lý."

Vâng ạ. Tần Giản nhanh chóng đồng ý.

Những côn đồ này nên ở lại cục, để không làm những điều thái quá hơn.

Tốc độ điều động của cảnh sát trong khu vực này khá nhanh.

Mười lăm phút sau, Tần Giản ở lại đi theo cảnh sát, còn ba người còn lại thì ngồi xe về trước.

Viên Mãnh lái xe ở hàng ghế đầu, cách nhau một vách ngăn khiến không gian hàng ghế đằng sau vô cùng an tĩnh.

Thi Duẫn Nam không quen với không khí như này, nhịn không được lén lút nhìn sang phía Lạc Lệnh Thanh ——

Đèn đường hai bên nhịp nhàng vụt qua, bóng đèn loang lổ thấp thoáng trên khuôn mặt lạnh lùng thần bí của người đàn ông, khiến người ta chỉ muốn lại gần.

Rượu trong người cuối cùng cũng tỏa ra tia men say nhàn nhạt, Thi Duẫn Nam nóng quá, liếm liếm đôi môi khô, nói chuyện với anh,

"......! Lạc Lệnh Thanh, sao anh về rồi? Còn tìm được nơi này nữa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!