Tuy rằng Lạc Lệnh Thanh cùng Thi Duẫn Nam chỉ là kết hôn trên danh nghĩa, nhưng Tần bá vẫn luôn cảm thấy đây là một chuyện đáng mừng, không chờ Lạc Lệnh Thanh nói gì đã nhanh chóng nói nhà bếp chuẩn bị bữa ăn phong phú.
Đầu bếp ở Lạc gia có tay nghề rất giỏi, các món ăn làm từ cá được lựa chọn rất cẩn thận.
Thi Duẫn Nam cùng Lạc Kim Dục một lớn một nhỏ, như kiểu một con hồ ly dắt theo một con mèo con, chỉ cần vài phút cá trên bàn đã được ăn sạch sẽ.
Lạc Lệnh Thanh chú ý đến cảnh này, im lặng nhìn sang Tần bá.
Người sau lập tức hiểu ý, vui vẻ gật đầu.
Có vẻ như cá sẽ là món chính trên bàn ăn của gia đình này trong tương lai.
Sau bữa tối, Lạc Lệnh Thanh vào phòng làm việc, cá vàng nhỏ cũng bị bê đi học thêm, Thi Duẫn Nam thì rảnh quá đi rót cho mình một ly rượu nho, về phòng lấy cuốn bản thiết kế từ vali ra.
Ở trong mắt Thi lão gia tử, Thi Duẫn Nam chính là đứa cháu mà không ngoan ngoãn, không có công việc kinh doanh nghiêm túc, nhưng thực ra Thi Duẫn Nam có trình độ rất cao trong lĩnh vực thiết kế trang sức, cậu đã sớm nhận được quyền tự do sáng tác và có được thu nhập rất cao.
Chỉ là cậu đã quen che giấu mặt mũi trước mặt người khác, hơn nữa năng lực thiết kế ưu tú này cũng dùng bút danh làm việc, rất ít người biết chuyện.
Bây giờ, trang này qua trang khác trên trang giấy vẽ này đều là những thiết kế trang sức vẽ tay mà cậu đã hoàn thành trong hai năm qua.
Đối với Thi Duẫn Nam, vẽ phác thảo mà cậu muốn trên giấy trắng, sử dụng thước kẻ để đo lường tinh vi và sử dụng màu để vẽ một cách lộng lẫy là cách duy nhất để cậu giải phóng tâm hồn thực sự của mình trong những năm này.
Thi Duẫn Nam lật qua bản thảo thiết kế còn dang dở cuối cùng, cầm dụng cụ vẽ tay mà cậu vừa mua lúc chiều, vẻ mặt vui tươi thường ngày trở nên nghiêm túc.
Căn phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng giấy xào xạc.
Sau một khoảng thời gian không xác định, có tiếng gõ cửa sau lưng cậu.
—— cạch.
Suy nghĩ sáng tạo của Thi Duẫn Nam bị gián đoạn, cậu cau mày quay lại.
Cá vàng nhỏ ôm một quyển truyện đứng thẳng ngay cửa phòng.
Có lẽ thằng bé bị vẻ mặt nghiêm túc của Thi Duẫn Nam dọa sợ nên không dám đi vào.
"Cháu xin lỗi, cháu quên gõ cửa."
Cá vàng nhỏ ngoan ngoãn xin lỗi, còn cúi đầu vô cùng đàng hoàng.
Thi Duẫn Nam bị thằng bé chọc cười, dựa lưng vào ghế, Nhóc tới làm gì đó?
"Cháu ngủ không được......" Cá vàng nhỏ dịch bàn chân trần nhỏ xinh vào phòng nửa bước, giống như đang thử xem Thi Duẫn Nam có đồng ý không,
"Cháu muốn, muốn nghe kể chuyện."
Thi Duẫn Nam liếc nhìn đồng hồ, giờ mới biết mình đã làm việc bốn tiếng rồi.
Cậu để bút xuống, vẫy tay với cá vàng nhỏ,
"Lại đây nào. Cậu với ông Tần đâu rồi?"
"Ngày mai cậu ra nước ngoài nên ông Tần đang soạn đồ cho cậu." Cá vàng nhỏ bước tới gần rồi đặt sách lên bàn,
"Mợ ơi, mợ đang làm gì á?"
Mợ?
Thi Duẫn Nam đột nhiên được thăng cấp bối phận đần hai giây, nhịn không được nằm cái má phúng phính của thằng bé,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!