Thi Duẫn Nam mới vừa về nước, lúc này cậu đang dựa vào tường hành lang chờ.
Người giúp việc trẻ tuổi bưng khay trà bước ra từ thư phòng bên cạnh, thấy cậu thì không nhịn được nhìn thêm vài lần nữa ——
Mái tóc màu nâu hơi dài, phần đuôi tóc dài khẽ nhếch xõa xuống hai bên cổ, tóc mái rẽ ngôi cũng không che được đôi máy thanh tú của cậu.
Áo sơ mi trên người không cài lại hai nút trên cùng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tạo ra một cảm giác nóng bỏng gợi cảm khiến người khác phải thăm dò.
Thi Duẫn Nam nhận thấy ánh mắt chăm chú của người giúp việc, cậu cao giọng,
"Cô là người mới đến à? Trông hơi lạ."
Ánh đèn phía trên mờ ảo phản chiếu nụ cười trong mắt cậu, quyến rũ đầy trêu người.
Người giúp việc trẻ tuổi ngẩn ra, hai bên tai ửng hồng,
"Nhị thiếu gia, tôi......"
Chưa đợi cô trả lời, dưới lầu một đã vang lên vài tiếng nói chuyện nhỏ ——
"Mấy cô nói xem, lần này nhị thiếu gia trở về làm cái gì nhỉ?"
"Ai mà biết được? Không phải có trở về cũng bị khinh thường à? Đã bị đưa ra nước ngoài bao nhiêu năm rồi, trong nhà này còn vị trí của anh ta sao?"
"Tôi nghe nói là trong công ty xảy ra một vài vấn đề nên anh ta được gọi về để hỗ trợ."
"Hỗ trợ? Cậu đang kể chuyện cười đấy hả, với cái đức hạnh ăn chơi đàng điếm ở nước ngoài của nhị thiếu gia, nói anh ta trở về để tranh giành gia sản với tam thiếu thì đúng hơn."
Thanh thủ thời gian rảnh rỗi trước giờ cơm, những người giúp việc còn lại đều đứng ở trong phòng để đồ dưới tầng một để tám chuyện, ai biết được rằng âm thanh có thể truyền hết lên lầu hai.
Năm đó mẹ ruột của Thi Duẫn Nam qua đời, cậu đã được người lớn trong nhà đưa ra nước ngoài khi chưa đầy tám tuổi.
Mới đầu, Thi Duẫn Nam sẽ về Trung Quốc khi được nghỉ, nhưng trong nhà chưa gì đã có phu nhân mới, đối phương trong tối ngoài sáng biểu hiện sự xa lánh rõ ràng với cậu.
Cha Thi ngoài mặt thì tỏ ra bênh vực, nhưng trong tối lại lén lút đứng sau lưng vợ mình, ngay cả ngưởi chủ gia đình ông Thi cũng tỏ thái độ lạnh nhạt với đứa cháu nội.
Nỗi nhớ quê hương của Thi Duẫn Nam càng ngày càng nhạt, số lần về nước càng ngày càng ít.
Chỉ trong nháy mắt, cậu đã trở thành người có cũng được mà không có cũng không sao trong gia đình này, ngay cả những người giúp việc cũng dám đàm tiếu sau lưng cậu.
Thi Duẫn Nam nghe hết những lời nhận xét này, ý cười trong mắt lạnh đi.
Người giúp việc trẻ tuổi hoảng hốt, vừa mới chuẩn bị xuống lầu ngăn lại thì Thi Duẫn Nam đã giành trước cầm ly trà trên khay trà cô đang cầm,
"Tôi mượn một chút nhé."
Ly trà thủ công tinh xảo vẽ lên một đường parabol hoàn hảo trên không, choang một tiếng vỡ tan tành dưới lầu một.
Âm thanh đổ vỡ khiến tiếng nói dưới lầu một dừng lại, đám người giúp việc vội vàng ra ngoài để xem xét tình huống.
Thi Duẫn Nam một tay chống trên lan can lối đi, cười như không cười mà cảnh cáo,
"Mấy người có ngại nói lớn thêm một tí nữa không? Tôi đảm bảo lần sau cái ly này sẽ nện thẳng vào đầu mấy người."
Nhị thiếu gia?
Nói xấu sau lưng người ta, kết quả là được người đó ở trên lầu nghe tất tần tật?
Cả đám người giúp việc chột dạ, ngay lập tức đầy hoảng loạn thu dọn mảnh vỡ thủy tinh trên sàn rồi rời đi, không dám hé hó nửa lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!