Chương 46: Cùng Nhau Phạt Quỳ

Quý Từ sao cũng thật không ngờ, lo lắng lúc mình tới lại trở thành sự thật.

Hàn Sinh trưởng lão kia, lại thật sự bắt Tần Giác cũng quỳ xuống theo cậu!

Nhìn thiếu niên dáng người thẳng tắp bên cạnh mình, trong lòng Quý Từ rất rất không dễ chịu.

Thấy Hàn Sinh trưởng lão vào phòng không hề quản bọn họ, Quý Từ thật sự không nhịn được, nói:

"Đang yên đang lành, đệ sao phải nói những lời kia?"

Tần Giác không nói gì, y hơi cụp mắt, làm bộ như mình không nghe thấy.

Sự việc đã đến nước này, Quý Từ cũng biết nói thế nào cũng vô dụng.

Cậu buồn bực vẽ vòng tròn trên sàn nhà, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tần Giác.

Phát hiện đối phương thật sự quỳ thẳng tắp, vô cùng phong nhã.

Quý Từ thật không biết nên làm gì với y.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến buổi trưa, bụng Quý Từ rất trung thực cảm nhận được nó đang đánh lô tô.

(Tui cx đang đói )

Cậu nhân cơ hội này quở trách:

"Đệ xem, nếu đệ không phạt quỳ chung với ta, lúc này đệ có thể tới mang cơm cho ta."

Tần Giác: ......

Y bất đắc dĩ thở dài, nói:

"Sư huynh, huynh đã tích cốc, theo lý mà nói sẽ không cảm thấy đói nữa."

Quý Từ bị những lời này làm nghẹn họng, sau đó cưỡng từ đoạt lý nói:

"Nhưng ta chính là cảm thấy đói, bụng tôi đã kêu ọt ọt rồi đây này."

Sau khi nói xong, Quý Từ cũng cảm thấy có chút chột dạ, còn có chút thái quá.

Đúng vậy, cậu không phải là tích cốc rồi sao? Tại sao cậu luôn cảm thấy đói trong một khoảng thời gian cố định?

Kỳ quái, chẳng lẽ mình còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận tu tiên giả này sao?

Kỳ thật cậu không phải rất đói, chỉ là trên phương diện tâm lý cảm thấy mình rất đói?

Quý Từ chớp chớp mắt, không nói gì nữa.

Cũng may các đệ tử Đạo Tông vô cùng nghĩa khí.

Bọn họ biết đại sư huynh và tiểu sư đệ cùng bị phạt, liền lén lút chuẩn bị cơm trưa đưa tới.

Đệ tử đến đưa cơm kia đội một cái mũ lớn trên đầu, che khuất hơn nửa khuôn mặt của chính mình, toàn bộ dựa vào thần thức dò đường, từ ngoài tường nhảy vào.

"Quý sư huynh, tiểu sư đệ? Ta tới đưa cơm cho hai người!"

Nghe thế, Quý Từ vốn đang nhàm chán vẽ vòng tròn ngẩng đầu lên, Tần Giác nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt.

Tần Giác cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, những đệ tử Đạo Tông này sau khi lăn lộn lâu với Quý Từ, liền quên mất chuyện tích cốc sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!