Chương 31: Xin Lỗi Đến Muộn Rồi

Trong tuyết lớn trắng như lông ngỗng, một nam tử trẻ dung mạo tuấn tú, dáng người cao ngất, quỳ gối trên gạch cẩm thạch, băng tuyết rơi trên đầu và vai cậu, quả nhiên là tình tiết kinh điển của văn cổ.

Đáng tiếc Quý Từ thật sự không có cốt khí như vậy.

Cậu đã liên tiếp hắt xì mấy cái.

Quần áo cậu mặc trên người rất mỏng, là áo mỏng mùa xuân hạ mới mặc, băng tuyết này xem ra là do pháp lực của Cô Hồng trưởng lão ngưng kết mà rơi xuống, dựa vào tu vi hiện tại của Quý Từ, căn bản không thể dùng pháp lực chống lạnh.

Băng tuyết trên sân càng ngày càng dày, đầu gối Quý Từ cũng đã bị đông lạnh đến mất cảm giác.

Hai tay vốn trắng nõn thon dài của cậu lúc này bắt đầu nứt nẻ, đầu ngón tay bị đông lạnh phiếm hồng.

Quý Từ cảm thấy nhàm chán vô cùng, cậu đắp vài người tuyết.

Những người tuyết này không có mắt mũi, chỉ là hai cục tuyết chồng lên nhau, vừa xấu vừa dễ thương, Quý Từ bày thành một hàng trước mặt.

Cậu thưởng thức một hồi, sau đó đưa hai tay lên miệng thổi thổi.

"Thống Thống, ta có bị đông chết không?"

Hệ thống đã lâu không lên tiếng xuất hiện, nghiêm trang nói:

"Sẽ không đâu ký chủ, cho dù ngươi chết, chúng ta cũng có thể làm lại từ đầu."

Vừa nghĩ tới nếu như làm lại từ đầu, sẽ lại bị đè trong trời tuyết đất băng chịu tra tấn, Quý Từ cảm thấy mình vẫn có thể miễn cưỡng nhịn một chút.

Không biết qua bao lâu, phía sau bỗng nhiên truyền đến một nguồn nhiệt.

Cùng lúc đó, tựa hồ có thứ gì đó giúp cậu ngăn chặn bông tuyết rơi xuống.

Cây dù trúc kia chặng gió tuyết lớn cho Quý Từ, làm thân thể bị đông cứng của cậu đỡ hơn trong chốc lát.

Tuy rằng Thanh Ngọc không phải người tốt lành gì, nhưng trời gió tuyết như vậy, có người cầm ô như thế, Quý Từ không nhịn được mà nước mắt lưng tròng:

"Thanh Ngọc trưởng lão!"

Thanh Ngọc khẽ gật đầu: Ừ, là ta.

Hắn ta lần này trở về vốn định giáo huấn vị đệ tử to gan lớn mật này một chút, nhưng khi Thanh Ngọc bước qua cửa, nhìn thấy vị thanh niên dáng người cao ngất như trúc trong viện kia, đáy lòng đã có chút rung động.

Quý Từ vẫn quỳ ở chỗ này sao?

Không lén nghỉ ngơi sao?

Cho dù là thả lỏng lưng một chút, cử động đầu gối một chút cũng được.

Nhưng Thanh Ngọc ở cửa viện nhìn hồi lâu, phát hiện cậu quả thật một chút cũng không lười biếng.

Hắn ta đang thành tâm hối hận.

Nghĩ vậy, Thanh Ngọc rũ mi xuống, tiến lên nghiêng ô trúc, ngăn gió tuyết cho cậu một chút.

Quý Từ cũng không biết trong lòng hắn ta suy nghĩ gì, trên thực tế, cậu sở dĩ không nhúc nhích chút nào, một mặt là sợ, sợ bị Cô Hồng trưởng lão phát hiện, mặt khác là chơi có chút nhập thần, đắp người tuyết đến quên cả trời đất.

Trong lòng cậu cảm động:

"Cám ơn Thanh Ngọc trưởng lão, Thanh Ngọc trưởng lão đến thăm ta sao?"

Quý Từ không oán giận bọn họ xử sự bất công, chỉ ltâm bình khí hòa quỳ gối trong tuyết, nghiêm túc sám hối sai lầm của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!