Thần sắc Tần Giác nháy mắt lạnh như băng.
Hết lần này tới lần khác lúc này Quý Từ còn ở bên kia rửa tay bên cạnh ồn ào:
"Tiểu sư đệ đệ sao lại xuống đây, không phải ta bảo đệ ở trên lầu chờ sao?"
"Phòng bếp toàn mùi dầu mỡ, đệ ra ngoài trước đi."
Tần Giác không thể nhịn được nữa, trực tiếp lướt qua Úy Trì, bắt lấy tay Quý Từ kéo người lên lầu.
Quý Từ bối rối, cậu vội vàng vỗ vỗ tay Tần Giác:
"Ai ai, hộp cơm! Ta làm cơm cho đệ!"
Cậu dùng sức giãy khỏi Tần Giác, chạy về chỗ cũ xách hộp cơm lên.
Quay người lại, liền thấy Tần Giác lạnh mặt, ánh mắt âm trầm nhìn cậu.
Quý Từ sửng sốt: Đệ làm sao vậy?
Không đợi Tần Giác mở miệng, Úy Trì bên cạnh nói trước:
"Quý tiểu hữu, sư đệ ngươi tính tình không tốt a."
"Còn nói mình ăn không cay, ta thấy tính tình hắn rất cay."
Dứt lời, tai Quý Từ tự động phiên dịch thành
-- Quý tiểu hữu, tiểu sư đệ của ngươi thật cay.
Quý Từ giống như pháo được châm lửa, lớn tiếng mắng:
"Đăng đồ tử! Ai cho ngươi nói tiểu sư đệ ta như vậy!"
Úy Trì: ???
Quý Từ nổi giận đùng đùng lướt qua hắn, nắm tay Tần Giác, kéo người lên lầu.
Từ đầu đến cuối, Tần Giác một câu cũng không nói, chỉ là lúc đi qua góc cầu thang, y thản nhiên cụp mắt liếc Úy Trì một cái.
Ánh mắt ủ dột, hàm chứa cảnh cáo.
Úy Trì cũng trầm mặt, thấp giọng mắng một câu th ô tục.
Bên kia, Quý Từ đẩy Tần Giác vào phòng, miệng còn lẩm bẩm:
"Tiểu sư đệ, Úy Trì không phải người tốt, đệ tránh xa hắn một chút. Tốt nhất sau này vừa thấy, quay đầu bỏ chạy."
Quý Từ rất rõ ràng còn đang tức giận, vừa dọn đồ ăn vừa quở trách vài câu.
Tần Giác đạm mạc nhìn cậu, bất ngờ nói: Vậy còn huynh?
Quý Từ không hiểu: Ta, ta làm sao?
"Huynh có phải cũng nên tránh xa hắn một chút không."
Quý Từ cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
"Đệ nói đúng, chúng ta đều nên tránh xa hắn một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!