Chương 10: Tiểu Phu Lang Hiền Lành Dậy Sớm Nấu Cơm

Cả người Quý Từ cứng đờ.

Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại cảnh tượng trong sách vừa rồi, cổ họng nổi lên một cảm giác buồn nôn.

...! Không có gì. Quý Từ cười, nhìn như bình thường, ân cần giao hộp cơm cho Thanh Ngọc, nói,

"Trưởng lão, đây là gà quay ta đáp ứng đưa cho ngài, nhân dịp còn nóng ngài mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất."

Thanh Ngọc chứa ý cười nhạt, ánh mắt dừng ở trên hộp cơm, có chút ngoài dự kiến:

"Gà quay? Ngươi đúng sự đưa tới cho ta."

"Coi như là quà đáp lễ trưởng lão ạ. Quý Từ hoạt bát, âm cuối luôn không tự chủ mà lên cao, làm người khác cảm thấy hắn như không lúc nào là không vui vẻ. Thấy Thanh Ngọc trưởng lão lấy gà quay, Quý Từ thả lỏng tinh thần, nói:"Được rồi, ta tới cũng chỉ để đưa gà quay thôi, Thanh Ngọc trưởng lão, ta đi trước nhé.

"Nói xong, Quý Từ muốn chạy ra ngoài. Thanh Ngọc lại gọi hắn lại:"Khoan đã.Quý Từ dừng bước:Thanh Ngọc trưởng lão còn có chuyện gì sao?

"Đôi mắt đen như mực của Thanh Ngọc nhìn hắn chằm chằm. Y bào trắng noãn của đối phương không nhiễm một hạt bụi, ngón tay thon dài trắng trẻo, giọng nói như ngọc thạch va nhau:"Lò luyện đan này của ta, Quý tiểu hữu đã chạm vào rồi à?

"Yết hầu Quý Từ giật giật, sau đó tự nhiên cười nói:"Cái này a, Thanh Ngọc trưởng lão ngài thật lớn gan, trước khi ra ngoài cũng không gọi người trông, nếu ta không ở đây, lò luyện đan này có thể sẽ bốc lửa lớn rồi.

"Nghe thấy lời này, ánh mắt Thanh Ngọc giật giật:"Là như vậy sao?Quý Từ:Cũng không sao, ngài không biết lúc ấy lửa kia bao nhiêu đâu, lại không ai trông, phỏng chừng cả tòa tháp này đều có thể bốc cháy!

"Thanh niên trước mặt tướng mạo tuấn tú, khóe môi cong lên, đôi mắt sáng ngời, ngữ khí nói chuyện vô cùng vui vẻ. Thật sự không giống giả vờ. Thanh Ngọc khẽ nhíu mày, giọng nói nhu hòa:"Đúng là ta sơ suất, hôm nay đa tạ Quý tiểu hữu.

"Quý Từ cười phất tay:"Việc nhỏ thôi.Vậy Thanh Ngọc trưởng lão, ta đi trước đây?"

Thanh Ngọc khẽ gật đầu, Quý Từ liền rời đi.

Thật lâu sau, ánh mắt của nam nhân lạnh nhạt nhìn về phía lò luyện đan, không nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt kia, trực tiếp dùng tay lấy sách giấu ở trong ra........! Vẫn chưa đủ bảo đảm.

Sau khi trở lại sân, Quý Từ lập tức chạy đến bên cạnh Tần Giác luyện kiếm, hô: Tiểu sư đệ!

Tay cầm kiếm của Tần Giác dừng lại, sau đó như không có việc gì tiếp tục vung kiếm.

Kiếm chiêu ác liệt, kiếm khí sắc bén, chứa sát ý.

Quý Từ thấy y đang bận, liền ngồi bên cạnh chờ.

Thiếu niên luyện kiếm cách đó không xa điệu bộ cực kỳ nghiêm túc, nhìn thấy được, trình độ kiếm thuật của y vô cùng cao thâm.

Thiên tư thông minh như thế, tương lai nếu không thể leo lên đ ỉnh Tu Tiên giới, chắc chắn sẽ là một cái hố trong lòng tiểu sư đệ.

Càng nghĩ, Quý Từ lại càng khó chịu.

Mẹ nó cái gì nà văn cẩu huyết cưỡng chế, tiền đồ tốt đẹp của tiểu sư đệ tuyệt đối không thể hủy ở trong tay những người đó!

"Tóm lại, Thanh Ngọc trưởng lão không phải người tốt, những trưởng lão khác thì sao?"

Hệ thống thành thật báo cáo:

"Nếu như nhất định phải nói, đại khái là trừ nhân vật chính, những người khác đều không phải người tốt."

Quý Từ hiểu rồi, ánh mắt càng thêm kiên định.

Qua tầm nửa canh giờ, Tần Giác rốt cục cũng ngừng lại.

Y đứng tại chỗ một hồi, nghiêng đầu nhìn thấy sư huynh trên danh nghĩa của y còn ngồi trên ghế đá, trông mong nhìn về bên này.

Đoán chừng là không được chú ý, không biết y có thể tiếp tục luyện tiếp không, mới không lập tức đi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!