Chương 9: (Vô Đề)

Lâm Thù Văn vội chỉnh lại quần áo, tóc còn chưa kịp chải đã theo La Văn đến tòa nhà lớn của ông chủ Nghiêm.

Bốn phía tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu trong thôn, bánh xe nghiền qua vũng bùn để lại một vệt nước dài, xe ngựa hơi lắc lư.

Lâm Thù Văn dùng tay chải lại lọn tóc rối tung trên đầu, vén màn xe nhìn bóng dáng đối phương: "La đại ca, ta quên không mang sách."

La Văn xua tay: "Đừng lo, trong viện có kho sách, tiểu Lâm tiên sinh thiếu sách gì cứ việc lấy, nếu không có thì ta sai người ra ngoài mua."

Nói xong, La Văn quay đầu nhìn nét mặt ngơ ngác của thiếu niên, lập tức giải thích: "Xảy ra vài việc nên mới phải mời tiên sinh tới nhà đọc sách, ngươi đừng sợ, thật sự chỉ là đọc sách thôi, không ai làm gì ngươi đâu."

Còn cực kỳ chính trực bảo đảm: "Chờ đọc xong ta tự mình đưa tiên sinh về, được không?

"Dù sao cũng là ca nhi, bộ dáng còn đơn thuần, lời ra khỏi miệng La Văn cơ hồ toàn là lời dỗ dành. Lâm Thù Văn nghe đối phương dỗ dành mà sửng sốt, hai tai nóng lên, ngượng ngùng cúi đầu:"La đại ca, ta không phải con nít.

"Thương đội thoạt nhìn vừa có tiền vừa có quyền, nếu muốn hại mình thì cần gì phải chờ đến giờ? Huống chi hôm trước mưa to, họ đã giúp mình rất nhiều, Lâm Thù Văn mang tâm ý muốn báo đáp ân tình, tự nguyện đi cùng đối phương. La Văn cười ha hả:"Ngồi yên nhé."

Lâm Thù Văn: "Được.

"Xe ngựa chạy trên đường núi, đi về hướng nam. Lâm Thù Văn dần dần cảm thấy kỳ lạ:"La đại ca, chúng ta đến tòa nhà ở phía nam hả?"

La Văn: "Đúng vậy, mấy ngày nay nhà đang sửa sang lại, chủ tử thích yên tĩnh, trời còn chưa tối đám thợ thủ công đã chạy hết rồi."

Lâm Thù Văn: "...

"Theo như cậu biết, phía nam rất trân quý, thôn dân không dễ dàng đặt chân đến, trước mắt người duy nhất ở đó chỉ có vị đại địa chủ vừa trở về không lâu. Nhà của chủ nhân thương đội ở phía nam, chẳng phải là... Cậu nuốt khan một tiếng:"La đại ca."

La Văn: "Sao vậy, xe ngựa chạy nhanh quá nên ngươi thấy không khỏe hả?"

Lâm Thù Văn: "Không, không phải không thoải mái. Ông chủ Nghiêm lần trước, hắn... hắn chính là đại địa chủ trong lời đồn sao?"

La Văn phát ra tiếng cười sang sảng: "Đúng thế.

"Lâm Thù Văn ấp úng, nửa ngày không nói nên lời. La Văn nói:"Tiểu tiên sinh không cần lo lắng, ngày đó ở chung với chủ tử thế nào, lát nữa ngươi cứ như thế là được, nếu khiến tiên sinh phải câu nệ cẩn thận, thì là do chúng ta không đúng."

Lâm Thù Văn: "Ừm..."Xe ngựa đi qua cây cầu thấp, nước sông róc rách dưới ánh trăng lấp lánh ánh bạc.

Đại trạch Nghiêm gia tường trắng ngói đỏ, mặt tường đan xen họa tiết lạ mắt, sống động như thật. Đại viện chiếm diện tích lớn, nói là tòa nhà nhưng giống một tòa lâu đài sừng sững ở phía nam thôn Bát Bảo hơn.

Cửa nhà tượng trưng cho địa vị, thâm niên cùng uy tín của gia chủ, cổng chính tòa Nghiêm trạch này vừa cao vừa rộng, cao phải đến mấy chục thước, rộng đến mức mấy thanh niên sóng vai đi qua vẫn còn chỗ.

Bậc thang bằng đá vừa nhìn liền biết giá trị liên thành, trải dài từ trước viện xuống.

Lâm Thù Văn đi ra xe ngựa, bước lên thềm đá, tuy trời vừa mới mưa, nhưng bậc thang luôn có người quét dọn, trên mặt khô ráo, không lo bị trượt chân.

Trước cửa có quản sự nghênh đón, quản sự thấy La Văn dẫn một thiếu niên văn nhã xinh đẹp quay về, thấy được ý tứ trong mắt La Văn, vội dẫn người lui về phía sau.

Lâm Thù Văn vốn có vài phần không được tự nhiên, thấy xung quanh chỉ còn mỗi La Văn dẫn đường cho mình, cảm giác cũng nhẹ nhõm đi nhiều.

Trong trạch chia ra mấy đình viện, bước qua hết cửa này đến cửa khác, hành lang dài hai bên, dưới hiên treo mấy cây đèn trang trí nhẹ nhàng, trang nhã.

Mỗi đình đều trồng nhiều loại hoa cỏ khác nhau, sau cơn mưa không khí trong lành hơn, mấy cánh hoa lê mới nở rơi xuống, vừa khéo chạm vào bả vai Lâm Thù Văn.

Cậu đưa tay định phủi xuống, không nhận ra mình đã theo La Văn đến trước cửa phòng ngủ nằm sâu nhất bên trong.

La Văn dừng lại bên cạnh cây cột trụ đỏ: "Tới rồi, chủ tử đang ở bên trong."

Lâm Thù Văn nhìn chằm chằm hoa lê trên vai, không kịp sửa sang lại, ánh mắt nhìn cánh cửa nửa mở trước mặt, lúng túng không biết làm sao.

"Ông chủ Nghiêm, ta tới đọc sách."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!