Từ bên ngoài, Nghiêm trạch trông có vẻ mộc mạc, không phô trương, mọi thứ bên trong đều được bày biện rất tao nhã và lịch sự.
Giờ phút này, Lâm Quảng Lương nào có tâm tình quan sát cảnh vật xung quanh, suy nghĩ rối bời, hoàn toàn bị cuốn vào câu nói vừa nghe.
Sao Nghiêm đương gia có thể là hôn phu của đứa con nuôi?
Rồi lại mơ màng, hồ đồ mà nghĩ rằng: Nghiêm đương gia là hôn phu của con nuôi, vậy chẳng phải nghĩa là, mình là cha vợ của Nghiêm đương gia...?
Ý nghĩ này vừa lóe lên đã khiến Lâm Quảng Lương lập tức căng thẳng, vô cớ kích động, tiếng tim đập mạnh vang lên bên tai.
Ông ta liên tục li. ếm môi, quay đầu nhìn xung quanh, rồi lập tức nhìn chằm chằm Lâm Thù Văn, khô khan cười nói:
"Thù Văn, lúc trước con không nói ta biết. Con là hôn phu của Nghiêm đương gia à, ta còn tưởng rằng..."
Lâm Thù Văn lẳng lặng nhìn đối phương, chờ ông ta nói tiếp.
Lâm Quảng Lương tiếp tục dùng nụ cười để che đi sự xấu hổ cùng kích động của mình, nhưng nét mặt lúng túng nhanh chóng bị sự kích động bao trùm, vô cùng vui mừng, cả khuôn mặt đỏ lên rất nhanh.
Lâm Thù Văn nói: "Lão gia, theo ta đến nhà ăn dùng cơm trước đã."
Lâm Quảng Lương vẫn cười: "Con, đứa nhỏ này, sao còn gọi ta là lão gia thế? Như vậy không phải khách khí quá sao?"
Lâm Thù Văn nghĩ thầm, ngày bị họ đuổi đi, lúc tìm hai người nói chuyện, cậu đã gọi họ là lão gia và phu nhân.
Lúc ấy, vì để tránh làm cả hai bên thấy khó xử, cậu đã cố gắng kiềm chế mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng. Nhưng bây giờ nhìn lại, bản thân đã đi một năm, bọn họ chưa từng tới thăm, mà lần này, đúng lúc gặp nhau ở thương hội, còn bôn ba tìm đến tận thôn, ý muốn như thế nào, Lâm Thù Văn đã không còn muốn biết.
Phòng bếp mang đồ ăn lên, Lâm Thù Văn mời Lâm Quảng Lương ngồi xuống, đúng như cậu đoán, còn chưa ăn được bao lâu, Lâm Quảng Lương đã gấp gáp tự mình khơi lại chuyện cũ.
Hồi còn nhỏ, trước đây, những chuyện trong quá khứ, mọi lời nói đều khen cậu hiểu chuyện và nghe lời, trong một năm qua trưởng thành và tiến bộ hơn rất nhiều, còn tìm được một mối nhân duyên tốt.
Lâm Quảng Lương càng không tiếc lời khen ngợi ông chủ Nghiêm, Lâm Thù Văn nói: "Canh sắp nguội rồi, uống xong rồi nói."
Lâm Quảng Lương cười, gật đầu: "Được, được."
Một lúc lâu sau, ông ta lại hỏi: "Thù Văn, con... không trách cha và nương chứ?"
Lâm Thù Văn lắc đầu, không nói gì thêm.
Sau khi ăn xong, Nghiêm Dung Chi vẫn chưa về. Lâm Quảng Lương vốn ngồi ở đại sảnh chờ, nhưng thấy trời càng ngày càng khuya, người thì mãi vẫn chưa về, đành phải về phòng cho khách nghỉ ngơi trước.
Cả đêm Lâm Thù Văn đều có chút thất thần, sau khi ra khỏi phòng tắm, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, rồi mới cầm lấy cái khăn vải bông sạch lau tóc.
Sau khi lau đến lúc gần khô, ngoài viện có tiếng động.
Cậu chưa kịp khoác áo ngoài, chạy thẳng ra cửa, nam nhân dưới tàng cây vừa thấy liền tiến lại gần.
Ban đêm cuối xuân vẫn tương đối lạnh, Nghiêm Dung Chi không nói nhiều, kéo thiếu niên vào phòng, tiện tay sờ vào tóc cậu.
Lâm Thù Văn ngoan ngoãn nói: "Sắp khô rồi."
Nghiêm Dung Chi ôm cậu ngồi lên đùi, thấy thế, Lâm Thù Văn rót ly trà từ trên bàn, được Nghiêm Dung Chi nhận lấy, uống một ngụm.
"Trong nhà có khách sao?"
Lúc vào cửa, quản sự đã nói rõ, nhưng khi hai người ở cùng nhau, Nghiêm Dung Chi vẫn sẽ chậm rãi trò chuyện với Lâm Thù Văn.
"Ừm," Lâm Thù Văn chần chờ, nhíu mày nói: "Là... Lâm lão gia."
"Ông ta làm em khó xử à?" Lòng bàn tay Nghiêm Dung Chi nhẹ nhàng vuốt đôi mày nhăn lại của thiếu niên, "Đừng nhíu mày."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!