Chương 81: (Vô Đề)

Lâm Thù Văn mang theo lễ vật đến tế bái mộ cha mẹ ruột của cậu.

Mộ bị bỏ hoang một năm, cỏ dại mọc tràn lan, gần như cao hơn cả cậu.

Dù chưa từng gặp mặt cha mẹ, cũng chưa từng sống cùng bọn họ, không biết tính cách và phẩm hạnh của họ ra sao, nhưng người đã chết thì cơ thể cũng mất, cuối cùng chỉ còn lại một nắm đất vàng.

Đến khi mọi người đều quên mất bọn họ, thế gian này sẽ thật sự chẳng còn chút dấu vết nào về họ nữa, hoàn toàn biến mất.

Lâm Thù Văn luôn luôn khoan dung với mọi người, nhưng khi nhìn thấy mộ cha mẹ hoang phế, trong lòng không khỏi cảm thấy chút phẫn nộ và bất lực.

Cậu thở dài, yên lặng cầm cuốc sắt nhổ sạch cỏ dại xung quanh.

Nghiêm Dung Chi kéo cậu sang một bên: "Đứng yên, đừng nhúc nhích."

Cỏ dại mọc rậm rạp, không biết bên trong có thể có tổ ong hoang dã nào không. Nếu không cẩn thận dẫm phải, bị một đàn ong tấn công thì không phải chuyện nhỏ, nghiêm trọng hơn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi nói rõ tính nghiêm trọng của chuyện này cho Lâm Thù Văn, lúc này thiếu niên mới yên tĩnh đứng trong phạm vi an toàn mà Nghiêm Dung Chi đã vẽ ra cho cậu.

Nghiêm Dung Chi nhờ thôn dân ở gần chân núi hỗ trợ dọn dẹp cỏ hoang xung quanh, thôn dân sinh sống ở đây, nên họ có kinh nghiệm trong việc này.

Thôn dân tay chân nhanh nhẹn, có đủ đồ nghề để đối phó với ong hoang, không đến một canh giờ đã dọn sạch khu mộ.

Nghiêm Dung Chi trả thù lao cho thôn dân, bọn họ cười ha hả xuống núi, còn nói: "Nếu gia có việc, lần sau nhớ tìm chúng ta nhé."

Cha mẹ Lâm Thù Văn lúc đó được chôn cất vội vã, hai người vì lũ lụt mà chết ở bên ngoài, không có người thân thích chăm sóc, nên tang lễ cũng không được tổ chức.

Mộ này là do gia đình đã từng chịu ơn xây, lúc ấy xảy ra trận lũ lụt, mọi người đều hoang mang, chẳng thể giúp được bao nhiêu, ngay cả một cái quan tài tử tế cũng không mua nỗi, chỉ đành tìm đại một tảng đá coi như mộ bia, khắc tên lên, cũng coi như một nấm mồ hoàn chỉnh.

Lâm Thù Văn quỳ trên bùn đất, nhìn Nghiêm Dung Chi đốt rất nhiều giấy tiền vàng bạc cùng quần áo giấy, thậm chí còn đốt hơn chục tờ nhà đất.

Lâm Thù Văn trước tiên giới thiệu bản thân với cha mẹ, nói tên, tính cách của cậu, hiện tại cậu đang làm gì, sống rất tốt, còn lập gia đình. Sau đó giới thiệu Nghiêm Dung Chi với họ, lặp lại theo những lời mình vừa nói, với một thái độ nghiêm túc.

Nghiêm Dung Chi đưa cho cậu một xấp giấy tiền vàng mã, tiếp lời cậu.

Giọng nói trầm ấm của nam nhân mang lại cho người ta cảm giác chín chắn, đáng tin cậy, hắn trò chuyện với trưởng bối mấy câu, kể lại tình hình gần đây của mình và Lâm Thù Văn, cuối cùng đưa ra một lời hứa hẹn.

Nghiêm Dung Chi hi vọng vợ chồng Lâm thị có thể yên tâm giao Lâm Thù Văn cho hắn, để hai người cũng cảm thấy yên lòng hơn.

Ông Lâm đến làm công ở nhà địa chủ, nhân cơ hội này lén nhìn Lâm Thù Văn, nghĩ rằng chắc họ cũng nhớ đến đứa con trai này. Còn về lý do bọn họ đánh tráo, người trong cuộc đã không còn, chẳng còn cách nào tìm ra chân tướng.

Cúng tế cha mẹ xong, lúc Lâm Thù Văn rời khỏi khu mộ, đôi mắt cùng chiếc mũi đều phớt hồng.

Ngồi vào xe ngựa, Nghiêm Dung Chi dùng khăn ướt lau sạch bùn đất dính trên mặt cậu, nhìn chằm chằm cậu một lúc.

Lâm Thù Văn lên tiếng, giọng có chút nghẹn, giải thích: "Không phải ta muốn khóc, chỉ là trong lòng có chút xúc động, qua một lát là ổn thôi.

"Chuyện dời mộ không thể tiến hành ngay lập tức, cần thầy phong thủy chọn ngày giờ thích hợp, thế nên, kế hoạch quay về cũng bị trì hoãn. Chờ thầy tính toán xong ngày giờ, nhanh nhất cũng phải bảy ngày sau mới có thể khởi công. Lúc đó, Lâm Thù Văn đang ngồi bên bàn xem ngày, một lúc sau, cậu nhẹ giọng nói:"Nghiêm Dung Chi, nếu chàng bận thì về trước đi, chuyện ở đây cứ để ta lo liệu là được.

"Thật ra, Lâm Thù Văn vẫn chưa đủ kiên cường để có thể một mình đảm đương một phía, Lâm gia cố ý làm khó làm dễ, còn phải đối mặt với cảnh cha mẹ đã khuất gặp nạn, không khỏi xúc động, những nỗi lòng chất chứa càng ngày càng nhiều, cũng sẽ khiến cậu thấy phiền muộn. Nghiêm Dung Chi đang rửa sạch bộ trà cụ (*), rót trà xuân ra ly, đưa đến tay thiếu niên."Muốn ta đi thật à?

"Lâm Thù Văn nhìn hơi nước bốc lên từ cái ly, im lặng không nói. Một lúc sau, cậu lắc đầu."Không muốn."

Nghiêm Dung Chi chỉ đang đợi cậu chủ động nói ra, thỏa mãn tâm tình của hắn, thấp giọng cười cười: "Vậy thì ta ở lại."

Trong lòng Lâm Thù Văn phiền muộn, mấy ngày tiếp theo, tinh thần đều không tốt lắm.

Nghiêm Dung Chi vốn muốn dẫn cậu đi dạo trong thành, thấy thế cũng đành thôi, may mà sau khi Tần Nguyên khám qua, đảm bảo cậu không bị bệnh, chỉ là tâm trạng có hơi không tốt.

Nghiêm Dung Chi tự mình xử lý hết công việc di dời mộ, ngày ấy khi trở về, hắn thấy rất nhiều đứa trẻ tụ tập ở một quán nhỏ bên đường, chủ quán đang chiên bánh, cách mấy trăm bước còn ngửi thấy mùi thơm của bánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!