Hiếm khi đến huyện Phong Dương, sự việc còn chưa bàn bạc xong, Nghiêm Dung Chi bèn thuận theo ý của Lâm Thù Văn, không vội vàng dắt cậu về.
Cứ liên tục bôn ba, đi đi về về trên đường, dù có chú ý đến đâu, cũng dễ dàng khiến Lâm Thù Văn cảm thấy mệt mỏi, ăn uống không tiêu.
Hai người quay về khách điếm, tiểu nhị bưng một bình trà lên lầu, trên khay đựng đầy những loại điểm tâm đủ màu sắc, còn có hai cái chén.
Tiểu nhị đặt đồ xuống rồi nhanh nhẹn rời đi, Lâm Thù Văn đứng cạnh chậu nước rửa tay, sau đó cầm hai cái chén trên khay lên.
Chén lớn thì đặt ở đối diện, chén nhỏ đặt trước mặt mình.
Cậu gắp vài miếng thịt thả vào chén lớn, Nghiêm Dung Chi bước đến, nhìn thấy, cậu cúi đầu, có chút ngượng ngùng.
"Chắc cũng đói rồi, chàng ăn trước đi."
Nói rồi dùng muỗng múc canh, tự mình uống trước.
Nghiêm Dung Chi ngồi trên ghế bên cạnh, lúc ăn không nói chuyện, ăn gần hết một chén mì, còn chén mì nhỏ của Lâm Thù Văn thì chưa ăn hết một nửa.
Hắn rót hai ly trà, Lâm Thù Văn một tay cầm ly, tay kia cầm bánh củ mài, một miếng bánh, một ngụm nước, chậm rãi ăn.
Sau khi ăn xong, điểm tâm và trà đều được để lại trong phòng, chén đũa đã dùng thì được tiểu nhị thu dọn, mang xuống lầu.
Lâm Thù Văn đẩy cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào phòng.
Vị trí phòng rất tốt, nhìn ra xa có thể thấy con sông xuyên qua thành phố, hai bên bờ có một hàng liễu xanh. Gần hơn một chút là khu chợ nhộn nhịp, chủ quán ngồi trước cửa hóng mát với khách, Lâm Thù Văn có thể mơ hồ nhìn thấy cảm xúc trên mặt họ.
Cậu nheo mắt lại, cảm nhận làn gió mát thổi qua mặt.
Một lát sau, trên eo có thêm một bàn tay, kéo cậu vào lòng ng. ực người kia, nhẹ nhàng ôm lấy.
Nghiêm Dung Chi và Lâm Thù Văn cùng nhìn huyện thành nơi cậu lớn lên, huyện Phong Dương tuy không lớn, nhưng cũng coi như phồn hoa.
Lâm Thù Văn chỉ về phía một tòa tửu lầu: "Ta từng đến đó rồi, thường ngày ta không thích ra ngoài, lúc đó đi cùng Lạc Tinh Hoài, ăn cơm cùng mấy công tử, tiểu thư cùng tuổi."
Nghiêm Dung Chi nhướng mày: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Lâm Thù Văn cũng tự cảm thấy mình không hợp với họ, cậu nói: "Ý muốn ban đầu của Lạc Tinh Hoài là muốn ta kết giao thêm vài người bạn, nhưng mà ta đã làm hắn thất vọng rồi.
"Nhóm thiên kim, công tử nhà giàu không mấy hứng thú với việc chơi với cậu, nếu không phải có Lạc Tinh Hoài lôi kéo, cậu hiếm khi tham gia vào đó, luôn là người cầm ly trà ngồi trong góc, không chớp mắt nhìn một đám người cười đùa. Cậu nói:"Từ trước đến nay, ta có rất ít bạn bè.
"Thế nên, lúc ở thôn Bát Bảo quen Mạc Bố và một đám trẻ con, trong lòng cậu cảm thấy rất vui. Cũng không cần bọn họ giàu có bao nhiêu, chỉ cần chân thành, thành tâm kết bạn với cậu, dù chỉ là những người bình thường kết bạn cùng nhau làm việc đồng áng, ở bờ sông bắt cá bắt tôm, Lâm Thù Văn đều cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng. Lâm Thù Văn ngửa đầu nhìn Nghiêm Dung Chi:"Chàng là người bạn đầu tiên mà ta đặc biệt coi trọng.
"Nghĩ xong rồi cúi đầu, hai tai nóng lên. Ai mà ngờ người bạn mà mình tin tưởng và ỷ lại nhất, một ngày kia, trở thành hôn phu của mình. Cậu nói:"Nghiêm Dung Chi, ban nãy có một chuyện ta chưa nói với chàng."
Lâm Thù Văn thật lòng nói cho đối phương biết cậu sẵn sàng bồi thường cho Lâm gia, giọng nói càng ngày càng nhẹ đi.
"Việc này ta không thương lượng với chàng, là ta suy nghĩ chưa đủ thấu đáo. Nhưng lúc đó trong đầu chỉ nghĩ làm sao để nhanh chóng giải quyết, theo bản năng ỷ lại chàng..."
Lâm Thù Văn xốc lại tinh thần, chủ động nắm chặt tay Nghiêm Dung Chi.
"Chàng tin tưởng ta, sau này, ta nhất định có thể kiếm lại số tiền đó.
"Lúc đầu, Nghiêm Dung Chi chẳng để lộ cảm xúc gì, khiến Lâm Thù Văn cảm thấy lo lắng và bất an. Ngay sau đó, cậu thấy nét mặt nam nhân dần giãn ra, không nhịn được mà giương giọng, gọi to cả tên lẫn họ của ai kia:"Nghiêm Dung Chi, chàng cố ý chơi xấu...
"Trong nháy mắt, trên mặt Nghiêm Dung Chi toàn là ý cười. Hắn ôm thiếu niên vào lòng:"Chúng ta đã bái đường thành thân, đương nhiên là người thân cận nhất thế gian. Lúc ấy ta đưa cho em cái hộp, có phải em không xem kỹ đồ ở bên trong không?"
Ngoại trừ khế đất, còn có vô số tài sản khác, tất cả đều được chia thành từng khoản, chuyển sang danh nghĩa của Lâm Thù Văn.
Chưa nói đến việc Lâm Thù Văn muốn xử trí và phân chia khối tài sản đó như thế nào, Nghiêm Dung Chi cũng sẽ không can thiệp. Dù cho cậu có tiêu xài hoang phí, chỉ dựa vào số tài sản đó để sống, thậm chí sau này suốt ngày chỉ nằm trong nhà ăn không ngồi rồi, Nghiêm Dung Chi cũng không trách cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!