Chương 7: (Vô Đề)

Mưa rơi nhỏ dần, lộp bộp đánh vào lều trại.

La Văn thấy chủ tử nhà mình không có việc gì, thần sắc không giống đang giận, bèn hỏi: "Chủ tử, có chuyện gì sao?"

Nghiêm Dung Chi:

"Là thiếu niên nào? Tên gì?"

La Văn kinh ngạc, nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của chủ tử, vội vàng giải thích: "Ta thấy cậu ta là ca nhi, sợ cậu ta không được tự nhiên nên không có hỏi."

Rồi nói tiếp: "Nếu chủ tử muốn biết, chúng ta lập tức xuất phát, hẳn là có thể gặp đối phương trên đường đi, cậu ta nói mình ở thôn Bát Bảo, vừa lúc cùng đường với chúng ta."

Huống chi đường đến thôn Bát Bảo chỉ có duy nhất một cây cầu, đã bị thủy triều dâng lên nuốt chửng, thiếu niên cho dù có đi nhanh cũng không có cách nào qua cầu, chỉ có thể đứng đợi.

La Văn buồn bực, nhìn chủ tử muốn nói lại thôi.

Y từ nhỏ đã theo chủ tử đi cùng thương đội vào nam ra bắc, mười mấy năm qua, người nhắc đến việc hôn nhân với chủ tử không ít, nhưng chủ tử chẳng thèm để tâm đến.

Trên đường, không phải không gặp mỹ nhân dị tộc nóng bỏng quyến rũ, nguyện ý đi theo chủ tử.

Dịu dàng, ngoan ngoãn, nóng bỏng, diễm lệ, bất kể là nam hay nữ, chủ tử đều một lòng một dạ phát triển việc làm ăn, đem danh tiếng mở rộng, cửa hàng trải khắp Lệ triều, năm nay đã 30 tuổi, chỉ thiếu một người vợ xinh đẹp bên cạnh, an cư lạc nghiệp.

Người này trước đây chẳng quan tâm ai, sao giờ lại hỏi một thiếu niên chưa từng gặp mặt?

La Văn theo Nghiêm Dung Chi nhiều năm rồi, tâm tư nhạy bén, tự hỏi trong lòng một chút, cả người đột nhiên run rẩy.

Y hỏi: "Chủ tử vừa mới ngủ?"

Nghiêm Dung Chi rũ mắt: "Ừ."

La Văn kinh ngạc, thầm nghĩ rằng việc chủ tử ngủ được còn quan trọng hơn cả việc kết hôn.

"Có liên quan đến thiếu niên ban nãy à?"

Nghiêm Dung Chi gật đầu: "Nghe cậu ta đọc kinh, không biết ngủ lúc nào."

La Văn lắp bắp: "Vậy, vậy chúng ta lập tức khởi hành, nhất định có thể gặp lại người này."

Vừa dứt lời, La Văn liền ra hiệu cho thương đội nhanh chóng thu dọn, một thương đội hơn 30 người tiếp tục bước đi trong màn đêm u ám.Tiếng mưa gió liên tục không ngớt.

Những hạt mưa bụi mịn bay không ngừng giữa núi rừng hoang sơ, Lâm Thù Văn đứng ở thành cầu, xách theo cái đèn mà hộ vệ tốt bụng cho, ánh mắt lập lòe.

Trận mưa to này đã trì hoãn rất nhiều canh giờ, nước sông lan tràn, không biết phải mất bao lâu nữa mới có thể về đến nhà.

Tiếng chuông đồng đến gần, bánh xe nghiền qua bùn đất, cậu nghe tiếng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của hộ vệ cưỡi ngựa phía trước.

Đúng là vị hộ vệ tốt bụng đã tặng đèn cho cậu.

La Văn liếc nhìn thiếu niên đứng đơn độc bên cầu, trong lòng bối rối.

Núi rừng hoang sơ, sương mù phủ trên mặt nước, bóng đêm ngập tràn, ánh sáng từ cây đèn chiếu lên một nửa gương mặt của thiếu niên, phảng phất như thể tiên phàm dung hợp, không quá chân thật.

Y mở miệng muốn nói, lại vội che miệng hắng giọng.

Lâm Thù Văn mở miệng trước, thanh âm không lớn: "Là ngươi sao, các ngươi phải đi à?"

La Văn: "Đúng vậy, chúng ta cũng phải đến thôn Bát Bảo.

"Nghe vậy, Lâm Thù Văn liếc nhìn, có hơi tò mò nhưng cũng không dám đánh giá quá mức trắng trợn táo bạo. La Văn thấy thân ảnh đơn bạc hơi hoảng loạn của thiếu niên, nhớ tới chính sự, lập tức nói:"Trước mắt nước ngập qua cầu, trong thời gian ngắn không thể đi lối này, ngươi lên xe ngồi tránh gió đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!