Ngoài cửa nhà Lâm gia có ba người đứng.
Cát thị nói: "Tiểu Lâm văn nhã trắng nõn, văn hay chữ đẹp, lần trước nhà ta tìm cậu ấy viết thư có hỏi qua, từ nhỏ đã mời tiên sinh tới cửa dạy học, đọc nhiều sách, nhà các ngươi gặp được đúng là may mắn!"
Lại hạ thấp giọng nói: "Chỉ có điều tiểu Lâm có hơi sợ người lạ, chúng ta nói chuyện nhỏ chút, đừng nhìn chằm chằm người ta."
Không giống y phục mùa xuân màu xám nhạt của Cát thị, bên cạnh là hai tên thanh niên, gia đinh của Chu gia thôn Hạnh Hoa.
Chu gia thôn Hạnh Hoa là nhà có tiền nhất của thôn vùng này.
Chu gia hàng năm làm trồng trọt, kiếm tiền nhiều, mỗi năm đến ngày mùa đều tốn tiền cho người làm công, nhà càng sửa càng lớn, gỗ dùng càng ngày càng tốt, nên mướn ba bốn gia đinh giữ nhà.
Bên cạnh Cát thị chính là hai trong số mấy gia đinh, hôm nay bọn họ thay mặt nhà họ Chu tới gặp Lâm Thù Văn một chút.
Nhà Chu có hai đứa con gái, năm nay sáu, bảy tuổi.
Hai người Chu thị đều có quan niệm rất khác so với đa số những nhà xuất thân nông gia khác, một khi trong nhà có điều kiện, phải mời tiên sinh tới nhà dạy kiến thức cho nhi nữ, dạy họ học văn viết chữ.
Vị tiên sinh ban đầu Chu gia mời đã về quê cưới vợ sinh con, vốn dĩ tưởng Phùng tiên sinh sẽ nhận, nhưng Phùng tiên sinh tự xưng mình là người giàu học thức nhất vùng này, tự nhiên sẽ hơi kiêu căng ngạo mạn.
Chu gia phái người tới nhà Phùng tiên sinh mời hai lần vẫn không thành công, hôm nay Cát thị đến thôn Hạnh Hoa, nghe nói việc này, liền đem người đến ngoài cửa Lâm gia nghe ngóng.
Cát thị giới thiệu để hai bên làm quen, kể rõ ngọn nguồn, ánh mắt chuyển hướng đến trên người Lâm Thù Văn, hỏi: "Ý tiểu Lâm thế nào?
"Dù sao hiện tại Lâm Thù Văn cũng thiếu tiền, không từ chối ngay. Cậu nhẹ giọng nói:"Ta có thể thử xem.
"Hai tên gia đinh của Chu gia thấy cậu lớn lên mặt trắng như thư sinh, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng từ dáng đứng đến khí chất đều khác người. Bọn họ lén trao đổi ánh mắt, rồi mở miệng:"Mời Lâm tiên sinh theo chúng ta đến Chu trạch một chuyến, sau khi phu nhân gặp tiên sinh sẽ quyết định việc này."
Lâm Thù Văn gật đầu: "Được."
Gia đinh cho xe ngựa chạy tới, ban nãy Lâm Thù Văn bị bọn họ nhìn một lát không được tự nhiên, giờ ngồi trong xe, tấm mành vàng nhạt ngăn cách bốn phía, ngồi một mình trong không gian nhỏ, không ngừng tự trấn an bản thân.
Thôn Hạnh Hoa cách thôn Bát Bảo mười lăm phút, ra khỏi thôn Bát Bảo đi về phía bên phải tầm nửa khắc, qua một cây cầu, rẽ một vòng cung rồi đi thẳng thêm nửa khắc nữa, nếu đi xe ngựa thì cũng phải đi ít nhất mười lăm phút.
Dưới chân núi đều là những cánh đồng thấp, đang vụ xuân, ngoài ruộng trồng đầy lúa mầm màu xanh lơ.
Lâm Thù Văn nương theo cửa sổ xe đánh giá hoàn cảnh ngoài thôn, trước mắt xuất hiện một con sông rộng khoảng hai mươi thước, đang mùa nước lên, mặt nước trong xanh màu ngọc bích, nơi ở của những chú chim trắng.
Xe ngựa đi qua cầu, chạy hơn nửa khắc là tới thôn Hạnh Hoa.
Ngày xuân cây cối tươi tốt, đang là mùa hoa hạnh nở, toàn bộ thôn dường như được bao phủ trong sắc hoa rực rỡ và những đóa hoa tươi đẹp. Sau cơn mưa lớn, hoa rơi xuống phủ đầy đất, một làn gió nhẹ thổi, cánh hoa tức khắc bay lả tả.
Lâm Thù Văn nhặt một cánh hoa vô tình rơi vào xe, xe ngựa ngừng ngoài cửa Chu gia.
Cậu vừa mới đi xuống đã bị một trận gió thổi mang theo hương hoa hạnh làm cho hoa mắt, biển phấn trắng trong nh. ụy hoa tản ra, mùi hương thanh thoát lan tỏa, thấm hết vào người, không ít cánh hoa rơi trên mặt, cổ và bả vai cậu.
Cậu nhẹ nhàng phủi rớt mấy bông hoa, đi theo gia đinh bước vào cửa lớn.
Nhà của Chu gia so với nhà bình thường lớn hơn vài lần, sau khi vào cửa còn có hành lang, chia thành các khu tiểu tiền viện, trung viện, cùng với hậu viện, phòng ở được xây thành dạng nhà lầu, mỗi nhà đều có ít nhất ba tầng.
Dọc theo đường đi, thần sắc Lâm Thù Văn vẫn luôn bình tĩnh.
Trước cửa, người phụ nữ da trắng, mặc trang phục mùa xuân màu lục đậm, khoác ngoài áo màu xám trắng, đầu cài trâm hoa, đây là Chu thị.
Chu thị thấy tiên sinh mời đến tuổi còn nhỏ, nhưng khí chất cùng dáng bộ đều khác người thường, trong lòng thầm nghĩ giáo dưỡng rất tốt.
Nàng cười nói: "Nghe nói Lâm tiên sinh trở về từ trong thành, trong thành các tòa gác cao hoa lệ san sát nhau, nhà Chu gia ta so với mấy tòa nhà đó, miễn cưỡng cũng có thể coi như không thua kém.
"Thiếu niên mặc y phục mùa xuân màu xanh sẫm đứng dưới cây hoa hạnh hơi hơi phát ngốc, giây lát sau, Lâm Thù Văn mới phản ứng lại Chu thị đây là đang nói mấy lời khách sáo với mình. Cậu mấp máy môi, nghiêm túc nói:"Vừa rồi trên đường, ta thấy núi non trùng điệp, nước xanh như ngọc, trong thành tuy nhiều gác mái, không có vẻ đẹp thanh thoát, giản dị như vùng đất hoang sơ, nhưng nhà cửa ẩn mình trong sắc hoa mùa xuân, vẫn có thể xem như là cảnh đẹp đào nguyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!