*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thù Văn bị hôn, ngơ ngác nhìn gương mặt gần trong gang tấc của nam nhân, đôi mắt tựa như sao đêm, ướt át sáng ngời.
Cậu quên nhắm mắt, quên cả th. ở d. ốc, hai lòng bàn tay của Nghiêm Dung Chi ôm lấy gương mặt mềm mại của cậu, nhẹ nhàng vu. ốt ve, thân hình cao lớn cúi xuống, tựa trán hắn vào trán cậu.
Nghiêm Dung Chi bật cười một tiếng: "Thở đi em.
"Thiếu niên vội vàng há miệng hít thở, giải phóng hơi thở vẫn luôn nghẹn lại trong ng. ực, thiếu chút nữa không thở nỗi, cậu vẫn ngây ngốc nhìn Nghiêm Dung Chi, hai má đỏ bừng bị lòng bàn tay của nam nhân vu. ốt ve, nhưng vẫn không nhắm mắt. Nghiêm Dung Chi nói:"Nếu chán ghét hay sợ hãi thì hãy đẩy ta ra ngay.
"Lông mi của Lâm Thù Văn rung động, hai tay nắm chặt đệm mỏng bên người. Từ đầu đến cuối cậu đều rất tin tưởng nam nhân, sao lại chán ghét được? Nếu đối phương phải làm vậy, Lâm Thù Văn cảm giác mình có thể tự vượt qua mà không cảm thấy sợ hãi. Cậu vẫn không nhúc nhích, rất lâu sau mới đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi:"Còn hôn tiếp không...
"Nghiêm Dung Chi vỗ nhẹ lên hai bàn tay căng thẳng đặt hai bên của thiếu niên, mu bàn tay đã hiện lên vài đường gân xanh. Vốn đang áp trán vào nhau, mắt thấy môi sắp chạm vào, Lâm Thù Văn căng thẳng, lại quên hít thở. Cuối cùng, Nghiêm Dung Chi buông cậu ra, rồi nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán Lâm Thù Văn, hôn lên giữa hàng mày. Lâm Thù Văn nắm chặt đệm giường, rồi theo phản xạ bắt lấy cổ tay áo nam nhân, há miệng muốn nói gì đó. Giọng Nghiêm Dung Chi khàn khàn:"Cho em thiếu nợ lần này.
"Người ngoan quá, vốn đã muốn bắt nạt, lại sợ mình bắt nạt tàn nhẫn quá. Tiếng mưa rơi tí tách ngoài phòng, Nghiêm Dung Chi thoáng nhìn người trên giường, đứng dậy đóng cửa sổ lại. Không biết ban đêm có sét đánh không, Nghiêm Dung Chi ngồi bên mép giường, nói:"Yên tâm nghỉ ngơi đi.
"Lâm Thù Văn cuộn người vào đệm giường, bỗng nhiên ngẩng đầu, chui vào lòng ng. ực Nghiêm Dung Chi, nhắm mặt lại. Đôi tay run rẩy của cậu nắm chặt vòng eo của nam nhân, vô cùng hoảng loạn. Tính tình Lâm Thù Văn chính là như vậy, người đối tốt với cậu một phần, cậu sẽ đáp lại nhiều hơn. Nghiêm Dung Chi thân mật với cậu, vậy cậu cũng muốn học cách gần gũi với đối phương. Nghiêm Dung Chi vòng lấy eo lưng thiếu niên, nghiêng người nằm xuống, ôm người vào lòng."Mau ngủ đi.
"Nếu không, hắn chắc chắn sẽ không dừng lại. Lâm Thù Văn học bộ dáng thân mật với hắn, muốn kêu người ta cứ hôn mình đi."Chàng không về sao?
", cố tình thiếu niên còn hỏi một câu như vậy. Giọng Nghiêm Dung Chi hơi căng thẳng:"Chờ em ngủ rồi ta sẽ đi."
Mưa vẫn không ngừng rơi, cả khuôn mặt Lâm Thù Văn chôn trong lòng ng. ực ấm áp, rộng lớn của nam nhân, hai mắt dần dần khép lại.
Toàn bộ thanh âm hỗn tạp bên tai cậu hóa thành hư không, chỉ còn sót lại tiếng tim đập trầm ổn.
Ngón tay nắm lấy y phục của nam nhân dần dần buông ra, Nghiêm Dung Chi rũ mắt, chỉ thấy nửa bên mặt ấm áp, mềm mại của Lâm Thù Văn áp vào bên gáy mình, quay đầu đi rồi lại cầm lòng không đặng mà hôn thêm lần nữa.
Hắn kiên nhẫn chờ trận mưa này nhỏ đi, nhưng lại mơ hồ hy vọng cơn mưa này sẽ kéo dài suốt đêm.
******
Một ngày mới lại tới, ánh mặt trời tươi đẹp.
Lâm Thù Văn dùng gạo và đậu xanh nấu chút cháo, rồi ra ngoài thay nước cho gà và ngỗng, đồng thời rải một ít lá cây cho chúng ăn.
Sân đã được dọn dẹp gọn gàng, không cần cậu phải dọn nữa, trong lúc chờ cháo chín, Lâm Thù Văn ngồi trên xích đu hóng gió mát, nhớ đến hôn sự của mình cùng Nghiêm Dung Chi.
Ăn sáng xong, cậu cầm vài viên mứt táo ăn cho đỡ thèm, rồi ngồi vào bàn, viết những bài hôm nay cần học cho năm người Từ ca nhi, cuối cùng, mở giấy trắng ra, phác thảo hình dáng một cây trâm mới, chuẩn bị lần sau làm thử.
Không lâu sau, La Văn mang đồ đến ngoài cửa.
Lâm Thù Văn khẽ đưa đôi mắt nhạt màu nhìn ra bên ngoài, La Văn cười thầm: "Vừa mới xảy ra chút chuyện, sáng sớm chủ tử đã đi xử lý rồi."
Rồi đưa hộp đồ ăn cho thiếu niên: "Đây là chủ tử căn dặn ta mang đến cho tiên sinh.
"Có sữa dê tươi mới, mấy ngày gần đây Lâm Thù Văn thường xuyên uống để bồi bổ cơ thể. Còn một hộp đồ ăn khác, cầm lên thấy khá nặng. Hộp đồ ăn có ba tầng, bên trong đựng vài món ăn nhỏ. Mứt quả khô, sơn tra ngào đường, bánh táo, bánh hoa quế, bánh in để Lâm Thù Văn nhâm nhi lúc rảnh rỗi, còn có thể dùng để chiêu đãi mấy đứa nhỏ và ca nhi đến sau giờ ngọ. Lâm Thù Văn hỏi:"Khi nào chàng ấy về?"
La Văn nói: "Ước chừng trước chiều tối, nhưng không chắc lắm."
Lâm Thù Văn nhận hộp đồ ăn, vốn định mời La Văn vào nhà uống một ngụm trà, nhưng đối phương lại xua tay từ chối, rời đi để cậu lại một mình.
Sáng cậu đã ngủ một giấc ngắn, sau khi tỉnh lại không lâu, Từ ca nhi, Trịnh ca nhi, và ba đứa nhỏ Triệu gia tới.
Lâm Thù Văn lấy một ít mứt quả, bánh táo cùng sơn tra ngào đường cho họ ăn đỡ thèm, uống với nước trà.
Mấy người ngồi dưới bóng cây, làn gió mát trong lành thổi qua sân, dù biết rằng quá trình học chữ và luyện viết có phần khô khan, nhưng ăn chút đồ ăn vặt, uống mấy ngụm trà, vào giờ phút này cũng có thể thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Đứa nhỏ lớn nhất của Triệu gia nói: "Tuy rằng học chữ với tiên sinh dễ buồn ngủ, nhưng so với đi làm cả ngày với cha thì vui hơn nhiều, có điểm tâm để ăn, có trà để uống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!