Đám người xung quanh vội vã tới lui, phố xá ồn ào sầm uất như thể bị ngăn cách, chỉ còn lại hai người.
Nghiêm Dung Chi tập trung xem xong thư đính hôn, từ nội dung có thể thấy được người viết có bao nhiêu chân thành.
Đây là tấm chân tình của Lâm Thù Văn, nên Nghiêm Dung Chi cũng không hỏi nhiều, mà cất kỹ thư đính hôn, dùng tấm lòng chân thành đáp lại, nhìn gương mặt có chút lo lắng và chua xót của thiếu niên, trầm giọng nói: "Ta đồng ý."
Lâm Thù Văn không nghĩ tới Nghiêm Dung Chi đồng ý nhanh như vậy, nam nhân ngược lại mỉm cười: "Ban đầu là ta cầu thân Thù Văn trước, bây giờ ta thấy rất vui.
"Lâm Thù Văn ấp úng. Nghiêm Dung Chi chạm vào cây trâm gỗ tử đàn trong lòng bàn tay, đột nhiên hỏi:"Đây là của hồi môn à?"
Lâm Thù Văn ngơ ngẩn, giải thích nói: "Ông chủ Nghiêm đã giúp ta rất nhiều, trước đó ta đã muốn tặng cho chàng.
"Lúc ấy không có tay nghề làm trâm, phải luyện tập mấy ngày mới dám dùng gỗ tử đàn quý giá, sợ làm không tốt sẽ lãng phí khối gỗ quý này. Nghiêm Dung Chi khẽ cười:"Hôm nay em đưa thư đính hôn cho ta, lại đưa cây trâm, cây trâm này đưa rất đúng, nó là tín vật hôn nhân em tặng ta, có nghĩa là sau này chúng ta sẽ kết tóc se duyên."
Lâm Thù Văn: "..."
Nghiêm Dung Chi vừa thấy thần sắc của thiếu niên, liền biết đây là vô ý. Trong lòng hắn thật sức rất thích, cho dù đối phương vì lý do gì tặng trâm gỗ cho hắn, nếu đã giao hôn thư, vậy chỉ có một ý nghĩa duy nhất.
Ở Lệ quốc, có hai hình thức đính hôn.
Một loại là ước định bằng miệng trước, sau đó sẽ đưa lễ vật đính hôn tới cửa. Một loại khác giống như Lâm Thù Văn, văn nhân giỏi về bút mực, liền chú trọng đến hình thức hoàn chỉnh, viết thư đính hôn, rồi đưa lễ vật.
Nếu là gia đình phú quý thích phô trương, thì họ sẽ tổ chức đầy đủ toàn bộ lễ nghi.
Lâm Thù Văn đã chuẩn bị xong thư đính hôn và tín vật nhân duyên, Nghiêm Dung Chi suy nghĩ thấu đáo, không có yêu cầu gì khác, Lâm Thù Văn sẵn lòng bước về phía hắn, như vậy đã tốt lắm rồi.
Nghiêm Dung Chi nói: "Bắt đầu từ giờ phút này, ta cùng Thù Văn là người đã có hôn ước."
Lâm Thù Văn ngơ ngác gật đầu, rũ mi nhấp môi, mỉm cười nhẹ nhàng.
Không ngờ việc hôn nhân lại được quyết định nhanh như vậy, vẫn là do chính cậu quyết định.
Lâm Thù Văn thầm nghĩ, vậy mà cậu lại tự mình ra một quyết định quan trọng như vậy, nhìn có vẻ hơi qua loa, nhưng không hề có cảm giác hối hận nào.
Phản ứng của nam nhân thậm chí còn làm cậu cảm thấy, hôn nhân mà mình tìm được hẳn là không tồi.
******
Nghiêm Dung Chi không dẫn Lâm Thù Văn về thôn Bát Bảo ngay, hai người hiếm khi gặp được nhau trong thành, nhân cơ hội lần này, dẫn người đi dạo một vòng.
Hôm nay mở chợ, dòng người bên đường chen chúc xô đẩy, cái gì cũng có bán.
Tới chỗ đông người nhất, xe ngựa liền chậm lại.
Lâm Thù Văn cách cửa sổ xe nhìn ra ngoài, tai phải vẫn còn hồng.
Vừa mới định thân xong với Nghiêm Dung Chi, trong lòng còn thẹn thùng, mỗi khi chạm vào ánh mắt của đối phương đều né tránh.
Nghiêm Dung Chi buồn cười, vừa vui mừng vừa mềm lòng vô cùng, không khỏi hỏi: "Xuống đi dạo một chút cùng ta không?"
Ánh mắt Lâm Thù Văn lóe lên, nhẹ giọng đáp: "Được."
Nghiêm Dung Chi xuống xe trước, chờ Lâm Thù Văn bước ra, liền dùng lòng bàn tay nhẹ nâng tay thiếu niên.
Ấm áp mà mềm như bông, hắn nắm thật chặt, sau khi đỡ người xuống xe, không những không buông tay, mà còn dùng sức nắm lấy, lòng bàn tay quấn chặt cổ tay của thiếu niên, rồi từ từ đan mười ngón tay vào nhau.
Lâm Thù Văn bị dọa nhảy dựng.
Không chỉ vì hai người quang minh chính đại nắm tay nhau trên phố, mà còn bị sức lực của Nghiêm Dung Chi dọa sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!