Đệm giường tràn ngập mùi hương dịu nhẹ của dược liệu giúp an thần, thoảng mùi sáp, hơi thở nhẹ nhàng, khiến người ngửi cảm thấy bình yên.
Cố tình vào lúc cái hôn nhẹ vừa rơi xuống giữa mày không lâu, thiếu niên vẫn đang nhắm mắt ngủ khẽ động hàng mi, đôi mắt nhạt màu mông lung phản chiếu gương mặt của nam nhân.
Sắc mặt Lâm Thù Văn hoảng hốt, nâng cánh tay áp lên trán.
Lúc này cơ thể mệt mỏi, tinh thần cũng không khá hơn là bao, nhưng lòng vẫn không hỗn loạn. Cậu mơ màng cảm nhận được nụ hôn vừa rồi dừng ở mi tâm, trong khoảnh khắc, mặt mày đỏ lựng.
Cậu quay đầu đi, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa sau lưng, lỗ tai nóng hầm hập, ngay sau đó nhắm mắt lại.
Ông chủ Nghiêm hôn cậu.
Nghiêm Dung Chi hỏi: "Khỏe hơn chưa?
"Lâm Thù Văn cọ nhẹ lên gối đệm mềm mại, vẫn nhắm mắt như cũ. Tai phải truyền đến tiếng cười trầm thấp, cậu mím môi không nói. Nghiêm Dung Chi nói:"Ta kêu người mang chút nước ấm tới đây, em lau mặt, rửa tay chân rồi ngủ tiếp."
Ra ngoài vào thời tiết nắng nóng mùa hè, cơ thể khó tránh khỏi sẽ ra chút mồ hôi, hơn nữa trên đường về, Lâm Thù Văn còn nôn ói, rửa sạch một chút rồi ngủ sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Rất nhanh có người lặng im mang hai bồn nước sạch vào phòng, Nghiêm Dung Chi sai người lui xuống, cầm lấy khăn mềm, nhúng nước, rồi lau mặt, tai, và cổ cho Lâm Thù Văn.
Thiếu niên hơi co rúm lại, nhưng vẫn không giãy giụa, gắt gao nhắm mắt, để Nghiêm Dung Chi lau cho cậu, khăn ướt ngừng bên gáy, nam nhân sửa lại mái tóc hơi ướt dán trên mặt Lâm Thù Văn.
Nghiêm Dung Chi cầm một cái khăn mềm khác, nhúng vào bồn nước, rồi nhẹ nhàng mở lòng bàn tay thiếu niên ra, chậm rãi lau sạch từ ngón tay mềm mại, dọc theo cổ tay, đến một đoạn cánh tay.
Lâm Thù Văn giống như trứng tôm bị luộc chín, làm Nghiêm Dung Chi vừa thương vừa buồn cười.
Hắn nói: "Ta đi ra ngoài, em ngủ một giấc đi."
Tiếng đóng mở cửa vang lên, Lâm Thù Văn nghiêng mặt kề sát vào gối, gương mặt nhỏ khẽ động, ánh mắt sáng ngời, con ngươi ướt đẫm, làm gì còn chút buồn ngủ nào.
Cậu đặt ngón tay lên giữa mày, rồi như bị điện giật mà buông ra.
Trong lòng Lâm Thù Văn không hiểu sao có chút ngọt ngào, có rất nhiều tâm sự, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đã không chịu nỗi mà ngủ mất.
******
Hôm sau, Lâm Thù Văn dùng bữa sáng trong nhà.
Quản sự dẫn người mang cháo cùng đồ ăn lên bàn, rồi vội vàng lui xuống.
Cậu uống nửa chén cháo, nhìn xung quanh, thấy quản sự lại đi ra, liền hỏi: "Ông chủ Nghiêm không ăn sáng sao?"
Quản sự nói: "Chủ tử có việc cần xử lý, dặn tiểu tiên sinh cứ việc ăn trước."
Lâm Thù Văn như đang nghĩ gì mà gật đầu, nhịn không được hỏi: "Có chuyện gì gấp à? Sẽ bận đến tối sao?"
Quản sự đã ra ngoài phòng, nghe vậy xoay người lại, cười nói: "Mấy thôn xung quanh có không ít nhà trồng được giống tốt hơn, chủ tử theo qua đó xem thử.
"Chuyện này mấy năm nay đều do quản sự làm, hơn nữa, dưới Nghiêm trạch có nhiều người như vậy, giao cho ai làm cũng được. Nhưng Nghiêm Dung Chi cũng không vì thế mà chậm trễ, có khi còn tự tay làm lấy. Lâm Thù Văn chờ hơi nóng trong chén tan đi, nói với quản gia cậu biết rồi, cúi đầu chậm rãi uống cháo trong chén. Sau khi ăn sáng xong, cậu tìm quản sự lấy giấy cùng bút, viết một tờ."Làm phiền ngài giao cho ông chủ Nghiêm giúp ta."
Quản sự nhận lấy: "Ta đưa tiên sinh về."
Lâm Thù Văn xua tay: "Không cần đâu, ngài cứ vội chuyện của ngài đi.
"Lúc về đến nhà, trời vẫn còn sớm, Lâm Thù Văn theo thói quen quét dọn sân một chút, mặt trời còn chưa lên cao, liền múc nửa bồn nước từ giếng đá, rồi tưới vườn rau trước. Ngỗng đã cao hơn nửa cái đầu, theo sau Lâm Thù Văn nghịch nước. Cậu nói:"Lát nữa sẽ mang các ngươi ra bờ sông."
Vì thế, hai con ngỗng đến bên cạnh chờ, thỉnh thoảng lại vòng quanh sân, duỗi dài cổ, phủi phủi cánh, như thể đang đi tuần tra.
Sau khi dọn dẹp sân xong, Lâm Thù Văn cho gà cùng ngỗng ăn một chút lương thô và lá cải, vừa mới cất chìa khóa, quay đầu lại liền thấy hai con ngỗng đứng sau cửa, ngẩng đầu giương cánh chờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!