Xe ngựa chạy tới thôn Hạnh Hoa cần khoảng mười lăm phút, chưa tới nửa đường, cánh tay Lâm Thù Văn vừa trượt, khuôn mặt nhỏ dựa trên vách tường xe lung lay, suýt nữa ngủ mất.
Nghiêm Dung Chi vươn tay, vững vàng ôm lấy cậu, nhẹ nhàng đánh giá, khẽ hỏi: "Có cảm thấy đau ở đâu không?
"Lâm Thù Văn xoa xoa hai mắt, cơ thể đứng yên bất động. Cậu nhỏ giọng nói:"Có thể buông tay.
"Đai lưng nhàn nhạt phác họa vòng eo tinh tế mềm mại của thiếu niên, Nghiêm Dung Chi vẫn luôn tưởng tượng mình ôm trong lòng bàn tay, tựa như ôm trọn cả thế giới. Hắn buông tay ra:"Ban đêm em ngủ không ngon sao?"
Lâm Thù Văn cúi đầu, tóc đen sau vai hơi nghiêng về phía trước, che đi lông mi.
Vì chế tạo gấp gáp đôi trâm như ý này làm hạ lễ, đã nhiều ngày quả thực cậu không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Nhưng cậu không thể tránh khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là do cơ thể mình quá yếu, chỉ cần hao tổn chút tinh thần cùng sức lực là dễ dàng tổn thương nguyên khí.
Bắt được một chút nhụt chí chợt lóe lên trên mặt thiếu niên, Nghiêm Dung Chi nói: "Trước tiên nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lát đi, tới nơi ta sẽ gọi em."
Lâm Thù Văn nói: "Không ngủ đâu."
Nào có ai đi uống rượu mừng mà nửa đường còn ngủ, cậu nâng mắt lên, rầu rĩ liếc nhìn nam nhân bên cạnh một cái.
Tai phải truyền đến tiếng nước róc rách, đã đến bờ sông, tiếp tục ngồi trên xe ngựa khoảng nửa khắc nữa là đến thôn Hạnh Hoa.
Trong thôn có người làm hỉ sự, sáng sớm đã náo nhiệt, rất nhiều hài tử đến ăn kẹo đậu phộng và kẹo bí đao. Bên ngoài đậu phộng và bí đao phủ một lớp đường được xào nóng, vị ngọt thơm khiến bọn nhỏ thèm thuồng.
Thường ngày không có cơ hội ăn đường, thừa dịp hôm nay được phát kẹo mừng, chúng cảm thấy đặc biệt quý giá, vừa li. ếm vừa ngừng, không nỡ ăn quá nhanh.
Lâm Thù Văn xuống xe ngựa, nhìn thấy mười mấy hài tử túm tụm dưới chân tường cười tủm tỉm li. ếm đường.
Tân lang chuẩn bị xong liền đến nhà đón tân nương, đến chạng vạng sẽ tổ chức tiệc cưới.
Gần lúc chiều tối, rất nhiều người đến uống rượu mừng đi vào sân, sợ không đủ chỗ, ngay cả đất trống ngoài cửa cũng được bày bàn, nếu không đủ ghế và bàn thì thôn dân mang thêm ghế từ trong nhà ra, sắp xếp lại, làm cho không gian rộng rãi hơn.
Thôn Hạnh Hoa hiếm khi tổ chức tiệc cưới quy mô lớn, không tính tiệc cưới của tầng lớp thấp, nhóm hương dân vui vẻ góp sức, mọi người ngồi cùng nhau ăn thịt uống rượu, ai cũng thấy ấm lòng.
Nghiêm Dung Chi mang Lâm Thù Văn xuống xe ngựa thu hút vài ánh mắt.
"Địa chủ gia tới!"
Âm thanh vừa dứt, hương dân ngồi vây quanh trên ghế đều có chút kích động.
"Ai ai ai, đừng có đứng dậy hết, ngồi xuống, ngồi xuống đi." La Văn từ phía sau đuổi kịp, xách theo hai đôi gà vịt của Lâm Thù Văn, kêu: "Mọi người không cần câu nệ, nhà chúng ta cũng không để ý quá nhiều quy củ, đều ngồi xuống đi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống!
"La Văn thường xuyên làm việc thay Nghiêm Dung Chi, mấy thôn xung quanh cơ hồ đều quen mặt y, hương dân đều biết y là người truyền lời của địa chủ gia, vì thế kiềm chế, không hành động bừa bãi, liên tiếp ngồi lại chỗ cũ. La Văn nói:"Nhân vật chính hôm nay là vị huynh đệ làm tân lang của chúng ta, mọi người không cần khách sáo, cứ việc ăn uống thoải mái, đua rượu với huynh đệ chúng ta!
"Các thôn dân vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sao có thể không vui sướng cho được? ****** Mọi người vui vẻ cười đùa ở phía sau, Nghiêm Dung Chi dẫn Lâm Thù Văn vào một gian phòng trong viện ngồi, không có ai khác, vô cùng thanh tĩnh, giống như đang ở một thế giới khác, tách biệt với những tiếng ồn ào bên ngoài. Nghiêm Dung Chi nói:"Chúng ta ăn ở đây."
Tân nhân còn chưa bái đường, lúc này mọi người đều lục tục vào trong, vẫn chưa chính thức mở màn.
Thẳng đến khi tiếng pháo liên tiếp nổ vang, tân lang cùng tân nương đã tới lúc bái đường thành thân.
Thôn dân ngồi trong viện đều duỗi cổ nhìn ra phía cổng lớn, tiểu hài tử vây vài vòng bên ngoài, thẹn thùng cười.
Tân lang có nước da ngăm đen, thoạt nhìn lớn tuổi hơn một chút so với La Văn, đón hỉ nương vào, cô nương Tôn gia đội khăn voan che mặt, tuy rằng không thấy rõ dung mạo nhưng cũng không ảnh hưởng mọi người khen ngợi nàng.
Khoảnh khắc quan trọng nhất đời người, tân nương mặc hỉ phục đỏ rực tựa như đám mây tía được ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi, là cô nương đẹp nhất trong mắt mọi người.
Lâm Thù Văn cũng đi cùng Nghiêm Dung Chi đến cổng ra vào sân xem, lúc này mọi người đều nhìn tân nương, không ai chú ý bọn họ.
Thần sắc Lâm Thù Văn thiếu đi vài phần câu nệ, nhịn không được cảm khái: "Tân nương thật xinh đẹp."
Nghiêm Dung Chi cúi đầu cười, nhìn cậu chăm chú, hỏi: "Em gặp rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!