Nghiêm Dung Chi hỏi liên tiếp hai câu, khiến Lâm Thù Văn muốn lui cũng chẳng thể lui.
Cậu ngơ ngác nhìn người ta, giờ phút này, ngay cả một chữ cũng không thốt ra được, toàn bộ căn nhà dường như chỉ còn lại sự im lặng.
Cử chỉ Nghiêm Dung Chi thong dong, buông ra hai câu nói làm thiếu niên suy nghĩ rồi cũng không hề ép hỏi nữa. Hắn liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thoáng nhìn thấy cây trâm gỗ trên bàn, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: "Nếu ta không tới, có phải em định ở trong phòng làm mấy việc này mãi không?"
Lâm Thù Văn: "...
"Cậu chần chờ gật đầu. Lại nói:"Ban đầu còn định vào nhà ngủ một lát."
Tiếng sấm vang vọng bên tai, Nghiêm Dung Chi nhìn thiếu niên, biết rằng sao lúc này cậu có thể thật sự ngủ được, cùng lắm là vào phòng kéo đệm chăn che mặt lại, giống như tối qua vậy, không có gì thay đổi.
Bộ dáng vừa đáng thương lại đáng yêu, còn khiến người ta buồn cười.
Không ngờ trời mưa trước hoàng hôn, đảo loạn toàn bộ kế hoạch của Lâm Thù Văn.
Lúc trước vào giờ này, cậu vốn nên làm cơm nấu nước, chờ trời tối chút nữa, sau khi ăn xong thì mở cửa sổ đón gió, làm cây trâm một lát rồi đi ngủ.
Gặp sét đánh thì không làm được bất kỳ cái gì, thời tiết giữa hè chính là như thế, mưa cùng sấm sét liên tục kéo đến, không thể đoán trước được sẽ kéo dài bao lâu, lúc thì sấm dậy, lúc lại yên tĩnh.
Có đôi khi trời vừa dứt cơn mưa to, nắng lên chỉ mới nửa canh giờ đã làm mặt đất hãy còn ngập nước toàn bộ bốc hơi hết, khiến người ta cảm thấy vừa khô nóng vừa ngột ngạt.
Nghiêm Dung Chi nhìn chút cháo Lâm Thù Văn còn để lại trong nồi, cũng đủ ăn. Đơn giản mở cửa, từ mái hiên đi đến vườn rau, hái hai cây hương xuân (*), lột vỏ, rửa sạch rồi cắt thành miếng nhỏ, sau đó lấy thịt khô treo trên giá xuống.
Vốn dĩ Lâm Thù Văn đã vào phòng ngủ, nhưng vì nghe thấy động tĩnh mà chống lại cơn buồn ngủ, đi ra ngoài.
Tiếng sấm chợt vang lên khiến bả vai cậu hơi co rúm lại, thanh âm gần như không thể nghe thấy: "Ông chủ Nghiêm, ngươi không cần như thế...
"Nghiêm Dung Chi cắt xong miếng thịt khô, đặt hương xuân lên bàn, thịt khô đặt lên một cái bàn khác, chuẩn bị nhóm lửa nấu. Hắn liếc mắt, đôi mắt đen láy lóe lên một tia sắc bén:"Cũng không phải ngày đầu tiên làm vậy.
"Lời cần nói cũng đã nói rõ, thần sắc nam nhân không còn ổn trọng, thâm trầm như lúc ban đầu ở cùng Lâm Thù Văn, nét mặt thâm thúy giờ đây thường mang theo chút ý cười. Lâm Thù Văn không biết nói gì. Một trận sấm chớp lại vang lên, cậu vội vàng ngồi xổm xuống, ngơ ngẩn nhìn bếp đá trước mặt, theo bản năng xê dịch đến bên chân Nghiêm Dung Chi, cầm lấy củi đốt, cúi đầu nhóm lửa. Nghiêm Dung Chi thấy lửa bùng lên, liền nắm lấy cánh tay của thiếu niên, dẫn người ngồi lên ghế."Đừng ở cạnh bếp, chú ý khói làm cay mắt, ngồi xuống nghỉ một lát trước đã."
Thoáng nhìn Lâm Thù Văn ngo ngoe rục rịch, Nghiêm Dung Chi lại nói: "Đừng tiếp tục đọc sách hay làm cây trâm suốt nữa, sau giờ ngọ em đã làm trâm gỗ lâu như vậy rồi, nếu làm nữa thì rất dễ làm hại mắt."
Cho dù đã đổi một cái đèn sáng cho Lâm Thù Văn, Nghiêm Dung Chi vẫn phải dặn dò nhiều lần, rốt cuộc hắn đã gặp qua không ít văn nhân, hoặc là những người hàng năm làm việc dưới ánh đèn, không hề tiết chế mà dùng nhiều đến mức làm hỏng cả đôi mắt.
Tuổi Lâm Thù Văn còn nhỏ, Nghiêm Dung Chi không hi vọng thói quen như vậy làm hại đôi mắt của cậu.
Thiếu niên ngồi trên ghế, trước mắt không thể đọc sách, lại không thể làm trâm, đành phải nhìn chằm chằm hai tay đặt trên đầu gối, đôi tai vẫn đỏ bừng, tim vẫn đập nhanh không ngừng.
Cậu nhịn không được suy nghĩ những lời vừa rồi Nghiêm Dung Chi nói.
Thẳng đến khi đối phương kêu cậu ăn cơm, Lâm Thù Văn nâng một chén cháo lên, gắp vài miếng hương xuân ăn, nhìn những quả trứng thơm mềm đang bốc hơi nghi ngút trong một cái chén khác, hỏi: "Ông chủ Nghiêm không ăn sao?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Ta vẫn chưa đói.
"Hắn tới đây cũng là do một lúc nảy lòng tham, sét đánh khiến hắn không yên tâm để Lâm Thù Văn ở một mình. Hắn luôn cảm thấy Lâm Thù Văn có điều gì đó khó nói, bởi vậy đối với chính bản thân cậu luôn không quá để tâm. Nghiêm Dung Chi nói:"Ta muốn quan tâm em, xuất phát từ tấm chân tình, không cần cảm thấy gánh nặng, ngày thường như thế nào thì giờ cứ như thế ấy, càng không cần cố tình trốn tránh ta."
Tiếng sấm vừa dứt, một trận mưa liền trút xuống, không lâu sau lại ngừng, Nghiêm Dung Chi thay Lâm Thù Văn đóng kín cửa sổ rồi mới rời đi.
Tay Lâm Thù Văn cầm giá cắm nến, nam nhân đã sớm đi xa.
Cậu vẫn đứng trong viện ướt át, gió lạnh thổi vào mặt, phiến đá trong sân lay động bóng hình của cậu, cậu tự mình nhìn chằm chằm bóng dáng của mình một lúc lâu, không hiểu sao, tâm trạng rối bời trong lòng bỗng như bầu trời sau cơn mưa, mây mù tiêu tan, trời lại sáng.
Thậm chí cậu đã từng nghĩ, liệu Nghiêm Dung Chi có thích mình không.
Thiếu niên không khỏi nhếch môi, rốt cuộc không nhịn được cười cười.
*****
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!