Chương 4: (Vô Đề)

Lâm Thù Văn chăm chú nhìn đường, hơn nữa còn cố tình tránh đi tầm mắt của người khác, nên cậu không phát hiện Mạc Bố liên tục quay đầu lại nhìn mình.

Nói đến thôn Bát Bảo, phía trước là một số mẫu ruộng tốt, sông ngòi sung túc, sau này còn có rất nhiều mẫu đất chuyên để trồng cây, tất cả những điều này đều là Mạc Bố chủ động nói cho Lâm Thù Văn biết.

Mạc Bố nói: "Nhưng mà phạm vi vài dặm này đều không phải của chúng ta, càng không phải của quan, ngoại trừ một số người có ấn phân chia cho quan, còn lại đất này, nghe mấy ông lão trong thôn nói đều là của một vị đại địa chủ.

"Thôn dân vùng này chỉ cần đến phủ nha trên huyện ghi sổ đăng ký, dựa vào giấy khế, rồi tìm trưởng thôn xác minh, có thể thuận lợi thuê mấy thành đất của đại địa chủ này. Nhưng cây cối trồng ra đều phải đưa lại cho họ, giá tính theo tỷ lệ."

Mấy thôn dân xung quanh ngoại trừ xử lý đồng ruộng được phân cho mình, còn lại đều trồng cây. Sở dĩ họ nguyện ý làm tá điền thuê đất trồng cây của địa chủ, hoàn toàn là do có thu nhập cố định, dù sản lượng trồng được nhiều hay ít, địa chủ đều sẽ thu mua.

Dùng quan điền gieo trồng nông sản, thuế má phải nộp tương đối nhiều, nếu gặp phải thời tiết bất lợi, thu hoạch của quý đó sẽ bị ảnh hưởng.

Chỉ cần mưa to, sương lạnh hay bão tuyết, tất cả đều có khả năng khiến nhà đó trắng tay mấy tháng.

Dù cho tuyết rơi, gió thổi, đối với những cây sinh trưởng trong núi, rễ cắm vững chắc thì ảnh hưởng không lớn như vậy.

Mạc Bố chỉ về hướng núi rừng phía trước: "Nghe mấy ông lão nói có vài đầu gỗ rất đáng giá, chuyên môn cung cấp cho hoàng cung, chế tác đủ kiểu dáng vật dụng phòng ốc, hoặc là gia đình giàu có bỏ tiền mua, giá mỗi một cây gỗ chúng ta làm mười mấy năm cũng không đủ.

"Nhưng mấy nông hộ đều giống nhau, ít có cơ hội có thể thu hoạch cây cối quý hiếm từ địa chủ, những thôn trang chung quanh, có thể trồng ra loại gỗ trung và thượng đẳng, đếm trên đều ngón tay cũng không hết. Mạc Bố lại nói:"Mỗi năm có rất nhiều nông dân báo danh cho trưởng thôn, trưởng thôn sẽ đem danh sách giao cho quản sự quản lý thay cho địa chủ, hạt giống tốt sẽ phát cho các gia đình đã được tuyển chọn kỹ lượng, nhưng không phải năm nào cũng tuyển đủ."

"Ta còn nghe nói vị đại địa chủ đó rất có đầu óc, dù sao không riêng gì đất ở thôn chúng ta, nơi khác liên tục trồng được cây dược liệu, cây ăn quả, địa chủ là thương nhân lớn, sinh ý trải rộng khắp Lệ triều.

"Lâm Thù Văn có hơi nghiêng tai phải, nghe Mạc Bố nói chuyện. Giống Lâm gia, chỉ bằng cách cho thuê, vị địa chủ này trong miệng Mạc Bố, rốt cuộc giàu đến mức nào? Không chỉ thu tiền thuê đất, còn thu cả cây trồng, đến cả việc làm ăn trên danh nghĩa còn trải rộng Lệ triều? Lâm Thù Văn bị gợi lên chút tò mò, muốn nói lại thôi. Còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Mạc Bố nói:"Sân phơi lúa ở đây, ta đi lấy bó cỏ khô cho ngươi.

"Trước mắt có khoảng đất trống, trên mặt đất dùng dây thừng phân chia ranh giới, có mấy chỗ đang phơi cây trồng. Bên cạnh rải rác mấy tấm ván gỗ, ghế gỗ, khắp nơi đều phơi cỏ khô. Mạc Bố ôm một bó lên, định đưa cho thiếu niên thì dừng lại. Hắn mỉm cười:"Lâm công tử, quần áo ngươi sạch sẽ, ôm trong ngực sẽ làm dơ mất.", rồi xung phong nhận việc, "Ta mang về giúp ngươi được không?

"Sao Lâm Thù Văn có thể không biết xấu hổ để người ta giúp mình hết mọi chuyện được? Thân nhân bằng hữu còn quan trọng lễ tiết, huống chi đối phương với cậu chỉ là người xa lạ. Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, duỗi tay nhận lấy bó cỏ khô nặng trĩu trong ngực Mạc Bố. Đôi mắt thiếu niên sáng trong như hai viên đá quý, nhìn Mạc Bố:"Đa tạ.

"Mạc Bố nhất thời quên cả chuyện đáp lại. Lâm Thù Văn ôm chặt bó cỏ khô trong ngực đi vài bước, im lặng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt ngẩn ngơ của Mạc Bố, nỗi lòng âm u mấy ngày nay bỗng nhẹ đi. Thanh âm cậu nhẹ nhàng:"Mạc Bố, thật sự cảm ơn ngươi, ân tình này ta sẽ ghi nhớ."

Mạc Bố "A" một tiếng, muốn đuổi theo hỏi lại, Lâm Thù Văn nói: "Đừng gọi ta là Lâm công tử, cứ gọi Lâm Thù Văn là được."

Mạc Bố ngây ngô cười: "Được!"Lâm Thù Văn ôm cỏ khô quay về nhà, một nửa để lên giường ván gỗ, nằm xuống sờ thử eo lưng đau nhức, rồi di chuyển xuống cuối giường, cởi áo khoác ngoài.

Lót cỏ khô ngủ vẫn thoải mái hơn nằm trên tấm ván gỗ lạnh như băng, Lâm Thù Văn đem cỏ khô còn lại xuống bếp, nhóm lửa, sau đó đun nóng nồi nước.

Cậu sợ buổi tối trời lạnh, đi ra ngoài sân, nhìn bốn phía rồi nhặt một ít cỏ dại và nhánh cây nhỏ.

Những ngày đông xuân, trời tối sớm, trong thôn cảm giác càng rõ hơn, bên ngoài cửa sổ trời đã nhanh tối đen.

Toàn bộ thôn trang im ắng, không giống trong thành phố hai bên sẽ treo đèn lồng chiếu sáng, trời tối chút nữa, xung quanh sẽ đen đến mức không thấy nỗi năm ngón tay.

Lâm Thù Văn uống mấy ngụm nước ấm, đem mấy nhánh cây khô tới cuối giường. Cậu dùng than lửa đang cháy để lên nắm cỏ khô, rồi dùng nhánh cây để lên đám cỏ đang cháy.

Ánh lửa ánh lên đôi mắt thiếu niên ngời sáng, cậu đơn giản rửa sạch tay chân, cởi giày rồi nằm trên giường.

Thiếu niên gầy yếu nhìn ra ngoài, hôm nay trời lại mưa, đêm nay ít ra có thể mượn đống lửa sưởi ấm.

Lâm Thù Văn không dám đi tiểu đêm, cho nên buổi tối uống ít nước.

Đôi mắt thiếu niên xuất thần nhìn chằm chằm đống lửa, từ từ khép lại.

Từ khi bắt đầu bị ép về quê ở đời trước, cho đến bây giờ, cảm giác mệt mỏi mãi không cách nào vơi đi, Lâm Thù Văn vừa nằm xuống giường một lát đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng.

Đống lửa trong nhà không biết tắt từ lúc nào, Lâm Thù Văn nhặt được không quá nhiều củi, đống lửa cháy không được bao lâu, lại trong hoàn cảnh đơn sơ ngủ một đêm, Lâm Thù Văn vừa tỉnh liền phát hiện mình nhiễm phong hàn.

Thôn Bát Bảo thích hợp trồng trọt, lượng mưa mỗi năm rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!