Chương 39: (Vô Đề)

Mưa to tầm tã, Lâm Thù Văn không thể rời đi. Quản sự đã sớm sai người thu dọn phòng cho khách, dẫn cậu qua đó nghỉ ngơi.

Cậu tránh Nghiêm Dung Chi còn không kịp, một câu cầu thân hệt như tiếng sầm rền bên tai, vội vàng rời khỏi phòng ngủ của chủ nhân, chạy qua hành lang, suýt nữa bị cơn gió mạnh thổi ngã.

Quản sự vội vàng đỡ cậu dậy, Lâm Thù Văn cũng không quay đầu, sợ vừa quay lại đã thấy Nghiêm Dung Chi theo tới.

Thiếu niên lảo đảo dựa vào cây cột trên hành lang, loạng choạng đi về phía phòng khách không xa.

Cửa phòng khép lại, như là có thể ngăn cách ánh mắt như hình với bóng kia.

Quản sự gõ cửa: "Tiểu Lâm tiên sinh, ta sai người đưa thùng nước ấm tới."

Lâm Thù Văn ấp a ấp úng hỏi: "Hắn... không tới cùng chứ?"

Quản sự nói: "Chủ tử không có tới."

Lâm Thù Văn thở ra một hơi, cả người thoát lực ngồi trên ghế.

Không lâu sau, quản sự dẫn người đem thùng nước ấm vào nhà chính, còn có một bộ áo trong sạch sẽ.

Không quấy rầy Lâm Thù Văn suy nghĩ, mọi người mang nước ấm vào xong đều đồng loạt lui ra.

Thiếu niên cuộn hai đầu gối lên ngồi trên ghế, ánh mắt cách một tầng hơi nước nhìn về phía cửa.

Ngoài cửa không có tiếng động gì, Nghiêm Dung Chi quả thực không có tới.

Mưa càng lúc càng lớn, cậu không có cách nào bình tĩnh lại.

Lâm Thù Văn đơn giản đứng dậy, mở một bên cửa sổ đang khép lại ra, mưa gió lạnh lẽo nháy mắt tạt lên mặt, mắt mèo khép hờ, giờ phút này cậu tình nguyện bị nước mưa lạnh xối ướt để đổi vài phần thanh tỉnh.

Gió ngoài phòng quá lớn, người đứng cũng bị thổi cho chao đảo, Lâm Thù Văn hoàn toàn dập tắt ý định trở về.

Cậu cởi xiêm y, ngâm mình vào nước ấm, gương mặt vì nóng mà phiếm hồng, ướt sũng, đến khi nước lạnh mới ra khỏi thau tắm.

Vốn định mặc lại quần áo ban nãy, nhưng nước mưa làm ướt hết vải dệt, cậu chuyển ánh mắt đến giường đệm sạch sẽ mềm mại, không muốn làm dơ đệm giường, chần chờ trong nháy mắt, rồi thay áo trong quản sự đã chuẩn bị sẵn.

Áo trong mềm nhẹ mặc trên người, có mùi thảo dược, mặc lên có cảm giác bình yên, thoải mái.

Cậu xốc đệm mỏng lên rồi nằm xuống, quản sự ngoài cửa hỏi ý, nghe Lâm Thù Văn mở miệng, mới dẫn người vào đem thau tắm đi.

Phòng cho khách chia làm hai phòng, Lâm Thù Văn ngủ ở phòng trong, không nhìn thấy tình hình nhà chính, Nghiêm Dung Chi cũng tới đây.

Đầu óc cậu hỗn độn, kéo chăn che mặt lại.

Nghiêm Dung Chi ở sau cửa nhìn thiếu niên đã ngủ, lặng yên ra khỏi phòng, phân phó quản sự dặn dò sau bếp, sáng sớm ngày mai để lại một phần bánh bao cùng sữa dê.

Như Nghiêm Dung Chi đã đoán, trời vẫn còn xám xịt, Lâm Thù Văn đã dậy.

Cậu cởi áo trong ra, thay lại bộ quần áo của mình, ra cửa, nhìn xa bốn phía xung quanh vẫn còn một lớp sương mù, trong màn sương u ám mơ hồ có thể thấy được làn sương trắng lượn lờ ở xa.

Quản sự gọi cậu lại: "Tiểu Lâm tiên sinh.

"Sau cổ Lâm Thù Văn căng thẳng, lại thấy quản sự đưa giấy bao cùng túi nước trong tay cho cậu. Lâm Thù Văn hỏi:"Đây là..."

Quản sự nói: "Bánh bao cùng sữa dê."

Đoán được Lâm Thù Văn chắc chắn sẽ lặng lẽ ra về, Nghiêm Dung Chi không theo đuổi quá gắt gao, dù sao lời cần nói đều đã nói rồi, để người ta tĩnh lặng suy nghĩ cũng tốt.

******

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!