Chương 38: (Vô Đề)

Lâm Thù Văn ở trong nhà cả buổi trưa khắc trâm hoa, ngẩng đầu nhìn xa, kinh ngạc phát hiện tầm nhìn có hơi choáng váng.

Cậu cất cây trâm cùng dụng cụ cắt gọt vào hộp, ngậm viên mứt táo trong miệng.

Cậu vào sân, khom lưng nhổ mấy cây hành lá, nhặt chút rau xanh từ vườn rau.

La Văn nói: "Tiểu tiên sinh, chủ tử nhà ta bị bệnh, ngươi muốn qua thăm không?"

Trong lòng Lâm Thù Văn cả kinh: "Bị bệnh?

"Quản sự không phải nói không sinh bệnh sao. La Văn nói:"Đúng vậy.

"Nói dối đến mức mặt không đổi sắc, La Văn âm thầm bội phục chính mình. Lâm Thù Văn không kịp phản ứng, nói:"Ta qua xem thử.

"Hôm qua hai người cùng bị cơn mưa to xối ướt, Nghiêm Dung Chi quan tâm chăm sóc cậu hơn, đã nấu canh gừng lại còn nấu cơm nấu nước, nội tâm Lâm Thù Văn băn khoăn. La Văn sờ mũi:"Mời tiểu tiên sinh lên xe."

Lên xe ngựa rồi, Lâm Thù Văn chốc lát lại hỏi một câu, La Văn có hơi chột dạ, nói: "Ta nói sao cũng không rõ, vẫn là tiểu tiên sinh tự mình nhìn mới được.

"Xe đến Nghiêm trạch, Lâm Thù Văn vội bước xuống xe, nếu không phải La Văn nhanh tay lẹ mắt đỡ một chút, thiếu chút nữa đã bị vướng ngã. Đi đến phòng ngủ nằm trong sân sâu nhất, bốn phía im ắng, một thủ vệ cũng không có. Lâm Thù Văn đứng ngoài gõ cửa một chút, người bên trong vừa nói"Vào đi", cậu liền đỡ khung cửa thò nửa người vào trong, chậm rãi đi vào.

Lúc tới vội vàng, tóc chưa chải, bước chân lại gấp, chỉ đi qua vài tòa sân trong trạch đã khiến Lâm Thù Văn thở không ra hơi.

Nghiêm Dung Chi ngồi trên ghế lật xem sổ sách, thấy thiếu niên tới, ra hiệu cậu ngồi vào giường nệm bên cạnh.

Giường đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, phủ đệm mềm mại, thời tiết còn nóng, đều dùng vải lụa bọc lót, vừa mềm vừa mát lạnh, giống như ngồi trên một đống bông.

Lâm Thù Văn tinh tế đánh giá, thấy khí sắc Nghiêm Dung Chi vẫn ổn, liền an tâm.

"Đại phu đã khám chưa?"

Nghiêm Dung Chi nói: "Ngẫu nhiên cảm lạnh thôi, không sao, hôm nay em dậy có thấy chỗ nào không khỏe không?"

Lâm Thù Văn lắc đầu, nói: "Ta còn đi bờ sông nhặt tôm với Mạc Bố nữa."

Nghiêm Dung Chi nhìn cậu: "Tối nay để nhà bếp làm, ở lại cùng nhau dùng cơm."

Ngày xưa thì hỏi ý kiến, nhưng hôm nay Nghiêm Dung Chi trực tiếp quyết định thay thiếu niên.

Sau bếp nấu cháo thịt nạc tôm bóc vỏ, bỏ thêm củ mài và rau tươi, nấu đặc sệt, hương vị mềm mại. Đi kèm với vài món xào thường thấy, canh sườn heo củ cải, Lâm Thù Văn uống mấy ngụm, thấy vị canh tươi ngon, còn chủ động múc một chén đưa cho Nghiêm Dung Chi.

Thiếu niên ăn cơm luôn không nói một lời, muỗng gần như không chạm vào chén, không làm ra chút động tĩnh nào.

Dùng cơm xong, Nghiêm Dung Chi còn xem sổ sách, Lâm Thù Văn chần chờ một lát, nói: "Ông chủ Nghiêm không thể nghỉ ngơi trước, ngày mai lại xem sao?"

Nghiêm Dung Chi đóng sổ sách lại, cười nói: "Có thể.

"Thiếu niên lập tức im lặng, đón nhận ánh mắt của nam nhân, đôi mắt thâm thúy chuyên chú làm cậu cúi đầu ngay lập tức, tránh đi cảm giác giật mình trong lòng. Lâm Thù Văn ậm ừ nói:"Giờ cũng không còn sớm, ta về trước."

Thiếu niên nhanh chóng ra khỏi cửa, lặng lẽ quay đầu, thoáng nhìn thấy nam nhân ở phía sau vẫn luôn dõi mắt nhìn mình, nhưng mèo bị dọa sợ, vừa hoảng hốt vừa thẹn thùng.

Đi ra sân, Lâm Thù Văn thậm chí suy nghĩ, lẽ nào mỗi lần cậu rời đi, ông chủ Nghiêm đều ở phía sau nhìn mình như vậy?

Cẩn thận ngẫm lại, đây không phải lần đầu tiên quay đầu lại là có thể thấy ánh mắt chăm chú nhìn mình như thế này.

******

Sáng sớm hôm sau, Lâm Thù Văn cho gà ngỗng ăn, rồi mang ngỗng ra hồ nước sau nhà không xa hóng gió, ước chừng nửa canh giờ sau, Mạc Bố đến tìm cậu, kêu cậu đi khoan một ít ở bờ sông để mò tôm.

Mỗi khi mưa to khiến nước lên, sau hai ba ngày, Mạc Bố đều thích dẫn theo mấy người trẻ cùng tuổi đi một vòng quanh các bờ sông trong thôn, có thể nhặt đều nhặt, để lại một phần trong nhà ăn, còn lại thì chờ họp thôn cầm đi bán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!