Mưa càng lúc càng lớn, cuồng phong mang theo nước mưa tạt thẳng vào mặt, Nghiêm Dung Chi ôm lấy Lâm Thù Văn, bước nhanh hơn, không dừng lại lâu trên đường.
Đoạn đường từ trên núi đến nhà Lâm gia tương đối ngắn, vì kịp thời tránh mưa, hai người một trước một sau đi vào nhà, Nghiêm Dung Chi nhét dù vào lòng bàn tay thiếu niên, nói: "Em vào trước đi, ta đóng cửa.
"Gió thổi mạnh đến mức không tài nào đóng cửa được, một tay Lâm Thù Văn giữ chặt cây dù chao đảo trong gió mưa, một tay còn lại cố giúp Nghiêm Dung Chi một phen. Chỉ trong khoảnh khắc, mưa tạt vào trong dù, làm ướt bả vai cùng mái tóc của thiếu niên. Nghiêm Dung Chi nói:"Mau vào phòng đi.
"Hắn dùng sức đóng cánh cửa bị gió thổi mạnh lại, thấy thế, Lâm Thù Văn nhanh tay lẹ mắt cài then cửa, hai tay cùng dùng sức, cây dù treo trên vai nháy mắt bị gió thổi bay, rơi xuống lan can dưới sân. Lâm Thù Văn kêu:"Dù..."
Cửa đã đóng lại kỹ càng, Nghiêm Dung Chi kéo thiếu niên vào nhà, nói: "Đừng động vào dù, vào nhà đi."
Chỉ trong chốc lát, khi hai người trở lại trong phòng, quần áo trên người cùng tóc đều ướt đẫm. Nghiêm Dung Chi đóng chặt cửa chính, tránh cho nước mưa tạt vào.
Mưa to rơi xuống, tầm nhìn trong phòng tối tăm.
Cho dù như thế, sau khi thích ứng với bóng tối một lúc, rất nhanh có thể phân biệt được hình dáng đại khái.
Nghiêm Dung Chi liếc nhìn, quần áo mùa hè ôm sát vào người thiếu niên, thân hình bên dưới lớp vải dệt ướt hiện ra rõ ràng, không hề giống với nam tử thành niên, lộ ra vài phần ngây ngô, eo và tay rất tinh tế.
Hắn nén giọng, xoay người lại, dặn dò: "Vào trong tìm miếng vải lau, rồi thay bộ quần áo sạch sẽ đi.
"Quần áo ướt mỏng dán sát da thịt, lại bị mưa lớn như vậy xối ướt, Lâm Thù Văn đã cảm thấy rét run. Cậu"ừm
"một tiếng đồng ý, vội vã đi về phòng ngủ, ánh sáng từ nhà chính nhanh chóng truyền đến. Cách một bức tường, Lâm Thù Văn nương theo ánh nến mỏng manh c. ởi q. uần áo mùa hè đã ướt quá nửa ra, cầm khăn treo trên giá gỗ lau qua loa, rồi thay một bộ quần áo khác. Cậu đứng sau cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy Nghiêm Dung Chi mở cửa bước ra ngoài, sau đó không lâu cầm hai miếng gừng từ vườn rau trong tay, rửa sạch sẽ rồi gọt vỏ, sau đó cắt nhỏ cho vào chảo sắt, thêm nước vào để nấu. Lâm Thù Văn cầm một miếng vải khác đến:"Ông chủ Nghiêm, lau nước trên người chút đi.
"Nghiêm Dung Chi nhận lấy miếng vải, tùy ý lau mặt và cổ. Lâm Thù Văn nhìn đối phương muốn nói lại thôi, Nghiêm Dung Chi hỏi:"Sao vậy?
"Cậu duỗi tay chỉ búi tóc của nam nhân, nhẹ nâng cánh tay lên, lấy ra một mảnh lá cây rơi giữa những sợi tóc. Nét mặt Lâm Thù Văn hiện rõ vẻ quan tâm:"Chỗ này của ta không có quần áo vừa với ông chủ Nghiêm.
"Ban nãy cậu mặc y phục ẩm ướt vào nhà, cảm thấy lạnh, nếu không kịp thời giữ ấm, thì rất dễ bị cảm lạnh. Nghiêm Dung Chi nói:"Không sao.
"Chảo sắt nấu canh gừng đã sôi, hắn múc ra hai chén, ra hiệu Lâm Thù Văn chờ nguội rồi uống một chén. Lâm Thù Văn cúi đầu nhìn chén canh trước mặt, thổi một lát, chạm vào thành chén, cảm thấy không nóng nữa, mới bưng canh gừng lên, đưa cho Nghiêm Dung Chi. Cậu hiếm khi nghiêm túc đến mức gần như bướng bỉnh, khuôn mặt nhỏ cau lại:"Ông chủ Nghiêm, ngươi uống trước."
Nghiêm Dung Chi cứng họng.
"Em...
"Hắn định nói nhóc con này sao lại không nghe lời khuyên bảo, nhưng Lâm Thù Văn không phải đang giận dỗi, mà là quan tâm hắn. Nghiêm Dung Chi uống hết chén canh gừng được thiếu niên thổi nguội, một ngọn lửa nóng lan tràn từ yết hầu đến phổi. Hắn múc một bồn nước lạnh, cầm một chén canh gừng khác đặt trên mặt nước để hạ nhiệt độ, một lát sau thúc giục:"Mau uống đi."
Lâm Thù Văn "ò
"một tiếng, canh gừng vừa vào cuốn họng, đã vội vàng sặc một tiếng. Cậu chậm rì rì nhăn mặt lại, rất buồn bực, nhưng lại không oán giận, vẫn muốn tiếp tục uống. Nghiêm Dung Chi nói:"Từ từ thôi.
"Ngón tay thon dài chạm vào bả vai gầy yếu của thiếu niên, nhẹ nhàng quay người cậu lại. Lâm Thù Văn nghi hoặc:"Ông chủ Nghiêm?
"Nghiêm Dung Chi lấy chén của cậu đi, thêm vào cho cậu một muỗng đường. Đường đã thêm vào, nhưng canh gừng phải cay một chút mới có thể có hiệu lực nhanh, Lâm Thù Văn cảm lạnh liền nóng lên, Nghiêm Dung Chi sợ cậu đêm nay phát sốt. Lâm Thù Văn nhỏ giọng nói:"Ta uống được, không cần thêm đường nữa."
Trong mắt Nghiêm Dung Chi đầy ý cười, Lâm Thù Văn ngoan ngoãn uống hết canh gừng còn lại, chủ động dọn dẹp chén, rồi ngồi xuất thần trên ghế.
Mưa rơi gió thổi, trong nhà không có việc gì để làm, tiếng róc rách xung quanh không ngừng vang lên, Lâm Thù Văn ngồi đối diện Nghiêm Dung Chi, không ai nói tiếng nào.
Thoáng nhìn hai viên kẹo bí đao được gói trong giấy dầu đặt trên bàn, môi Lâm Thù Văn khẽ nhúc nhích, chậm rãi đẩy kẹo cho nam nhân.
Nghiêm Dung Chi mở một viên kẹo bí đao ra, cẩn thận ăn dưới ánh mắt tràn ngập mong đợi của thiếu niên.
Giá đường không rẻ, cửa hàng điểm tâm bán kẹo bí đao, vì để tiết kiệm tiền vốn, đường bên ngoài cũng không nhiều, chỉ có một lớp mỏng, cho nên kẹo bí đao không ngọt gắt, mang theo một vị ngọt thanh nhè nhẹ, đối với Nghiêm Dung Chi mà nói thì vừa đủ.
Nếu muốn mua kẹo bí đao ngọt hơn thì giá sẽ tính khác, không phải loại ba mươi mấy văn một bao mà Lâm Thù Văn mua.
Mấy thủ đoạn be bé này hắn không rõ lắm, Nghiêm Dung Chi tự nhiên cũng không chọc phá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!