Nghiêm Dung Chi vừa nói vừa mang Lâm Thù Văn vào trong viện, thuận tay tiếp nhận mật ong trên tay thiếu niên.
Còn vài canh giờ nữa mới đến tối, nhưng Lâm Thù Văn tới, Nghiêm Dung Chi tự nhiên không định để cậu đi.
Hắn nói: "Mật ong này đêm này dùng để nướng thịt ăn, được không?"
Lâm Thù Văn: "Thịt nướng?
"Nghiêm Dung Chi căn dặn quản sự trước, quản sự đi xuống tiện thể nói mọi người chuẩn bị. Hắn nói:"Ừ, nướng trong viện.
"Lâm Thù Văn chưa từng trực tiếp ăn thịt được nướng trên giá bao giờ, dễ như trở bàn tay bị gợi lên vài phần tò mò. Hơn nữa... Vừa rồi mới bị hỏi có một câu, vậy mà cứ thế đi qua. Cậu cảm thấy hơi thấp thỏm, lại có chút mất mát. Nghiêm Dung Chi nhìn bước chân thiếu niên không rời, đi theo mình, cười nhẹ nói:"Đồ vật vẫn chưa chuẩn bị xong, cùng ta đi xem dê trước, được không?"
Lâm Thù Văn nói: "Được.
"Nghiêm trạch có vài tòa sân, dắt về mấy con dê, nuôi chúng trong một tòa gần phía sau núi. Sân không có người ở, được bố trí rất nhiều cỏ xanh, vừa bước chân vào cửa, đã thấy ba bốn con dê đang tụ lại, cùng nhau gặm cỏ non xanh tươi, có người tới cũng không sợ, Lâm Thù Văn thậm chí còn đối diện với một con dê cái đang ngẩng đầu. Cậu nói:"Chúng không sợ người.
"Quả nhiên như lời Nghiêm Dung Chi nói, lông dê trắng tuyết, giống như từng đám mây trắng mềm mại, khiến người ta muốn chạm vào. Thiếu niên bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi tới gần, quay đầu lại nhìn vào mắt nam nhân, nhẹ giọng hỏi:"Ông chủ Nghiêm, ta có thể sờ chúng một chút không?"
Nghiêm Dung Chi gật đầu: "Cứ tự nhiên.
"Lâm Thù Văn vươn tay, đánh giá con dê đang tới gần mình, tay chạm đến lông dê. Khuôn mặt tuyết trắng của thiếu niên lộ ra chút vẻ thử thách, ngón tay không dám dùng nửa phần sức lực, nín thở ngưng thần, sau một lúc mới mở miệng:"Mây trên trời cũng có cảm giác như vậy sao?"
Dê cái dịu ngoan, bị người sờ cũng không có phản ứng gì, thần sắc dường như mềm như bông, Lâm Thù Văn nghiêng người đứng bên cạnh dê, con ngươi vừa ngước lên, ánh mắt vậy mà lại có hơi giống dê.
Hỏi xong tự mình thẹn thùng cười một cái.
Mây trôi trên trời, người không phải thần tiên, làm sao có thể biết được sờ lên mây có cảm giác gì?
Sờ qua dê cái, đút chúng nó ăn chút cỏ xanh trong chốc lát, Lâm Thù Văn đi theo Nghiêm Dung Chi vào một tòa sân khác.
Lò nướng dùng để nướng thịt đã được người đẩy vào trong đình hóng gió trong viện, lò được làm bằng đồng, có hình vuông, chia làm hai tầng trên và dưới, hai bên bếp lò có một đôi khe vuông, dùng để cắm que xiên thịt.
Đáy lò có những khía sâu, phần dưới được làm thấp với bốn chân đế đỡ, phần trên dùng để đựng than, bên dưới dùng để hứng tro than.
Trên bàn đá bày chỉnh tề mấy mâm thịt cùng đồ ăn, nước chấm đều được đựng trong bình. Bên cạnh còn có mấy đĩa trái cây mới rửa vẫn còn dính chút nước, trong chén là một phần sữa dê mới.
Quản sự cho người đưa than lửa tới, chậm rãi đặt than vào đáy lò nướng.
Mặt trời ngả về phía Tây, gió lạnh phất phơ.
Lâm Thù Văn ngồi trước giá sắt, những người khác đều lui xuống, để cậu ngồi cùng Nghiêm Dung Chi.
Ánh mắt cậu đặt trên những miếng thịt đã được cắt hoàn chỉnh, xếp ngay ngắn trên dĩa đặt trên bàn sứ, thầm nghĩ phương pháp này hình như khác với cách đặt trực tiếp trên lửa để nướng.
Nghiêm Dung Chi cầm mấy xâu thịt, xếp các miếng thịt lên lưới sắt, than lửa vừa mới cháy, lập tức vang lên mấy tiếng "tách tách
". Lâm Thù Văn mở to mắt, Nghiêm Dung Chi nói:"Cách nướng thịt này tương đối thịnh hành ở kinh đô và Yển Thành, nhà bình thường đa số vẫn dùng lửa nướng."
Lại hỏi: "Muốn thử không?"
Nghe vậy, Lâm Thù Văn không biết nên đặt tay chỗ nào. Cậu liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói: "Muốn.
"Nghiêm Dung Chi bảo thiếu niên ngồi xuống ghế cạnh mình, rồi kêu cậu lấy mấy xâu thịt cùng đồ ăn muốn ăn. Lâm Thù Văn cũng không chọn, cầm một chuỗi thịt, nhìn theo cách ban nãy Nghiêm Dung Chi làm, khéo léo xâu thịt lên lưới sắt, rồi đặt miếng thịt lên lửa. Miếng thịt phát ra tiếng"tách
", cùng với mấy xâu thịt bên cạnh đã được nướng trước đó tỏa ra hương thơm. Nghiêm Dung Chi vừa lật xiên thịt, vừa khuấy nước chấm. Dù không lật quá nhiều, nhưng lúc ngửi mùi lại rất thơm. Trên thịt còn được phết một lớp mật ong mỏng, khi nướng sẽ có một màu vàng óng ánh như màu da cá trạch, thoạt nhìn ngon miệng vô cùng, khiến người ta thèm thuồng phải động đậy ngón tay. Nghiêm Dung Chi nói:"Đặt ở một bên trước, chờ nguội rồi ăn."
Lâm Thù Văn tự mình nướng thịt, phát hiện một mặt hơi cháy, vội vàng quay sang nam nhân bên cạnh, nhìn hắn với ánh mắt xin giúp đỡ.
Nghiêm Dung Chi ra hiệu cậu không cần khẩn trương, cổ vũ cậu thử lại lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!