Lâm Thù Văn cúi đầu tự đánh giá mình từ đầu đến chân một lần, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của nam nhân, vội vàng đi theo vào.
Trong phòng thắp đèn, trên bàn có một cây trâm gỗ đang được mài giũa giữa chừng, còn có một ấm trà vừa mới pha không lâu.
Trà là do thôn dân đưa khi cậu giúp đối phương viết thư, lá trà chỉ được trồng bình thường, hương vị tuy không bằng loại tốt, nhưng cũng không quá kém, mang nét giản dị, mộc mạc chốn thôn quê.
Lâm Thù Văn cầm một cái ly khác trên tủ thấp: "Ông chủ Nghiêm, muốn uống trà không?
"Cậu rót một ly, cách hơi nước nhìn người ta, tiện đà rũ mắt. Nghiêm Dung Chi buông túi nước:"Bên trong có sữa dê, tối nay một lần và sáng mai một lần, nhớ uống hết."
Sữa dê nên uống ngay, Nghiêm Dung Chi đã chuẩn bị đủ cho tối nay và sáng mai, nếu để đến trưa, hương vị sẽ thay đổi.
"Sữa dê?
"Lâm Thù Văn lúng túng. Nghiêm Dung Chi nói:"Trong viện mới mang về mấy con dê cái, lông màu tuyết nhung, giống bông, nếu em có hứng thú thì cứ tới xem.
"Đôi mắt thiếu niên ánh lên nét dao động cùng lảng tráng, Nghiêm Dung Chi không nhắc đến những chuyện sẽ khiến cậu thấy thẹn thùng, chọn nói những việc cậu thích, ví dụ như Lâm Thù Văn thích động vật. Vừa dứt lời, Lâm Thù Văn quả nhiên bị dời sự chú ý:"Dê?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Hôm nay mới dắt về, tính tình rất ngoan ngoãn, hiền lành."
Lâm Thù Văn lộ vẻ do dự: "Vậy... Vậy ngày khác ta đi xem."
Nghiêm Dung Chi lấy cái chén từ trong quầy, đổ sữa dê vẫn còn ấm nóng ra, rồi đẩy cái chén đến tay thiếu niên.
"Uống xong rồi nhanh chóng nghỉ ngơi."
Lâm Thù Văn nhẹ nhàng đáp lại, cậu hỏi: "Ông chủ Nghiêm mấy ngày nay ở bên ngoài rất bận sao? Có ngủ được không?"
Nghiêm Dung Chi hơi lắc đầu, Lâm Thù Văn nhíu mày: "Ngủ không được sao?"
Nghiêm Dung Chi nhìn cậu: "Ừ."
Lâm Thù Văn buông cây trâm đang mài ra, đến gần nam nhân bên cạnh một chút.
"Ta đọc sách cho ông chủ Nghiêm được không?
"Cậu không hề đề phòng Nghiêm Dung Chi, hoàn toàn không nghĩ tới nếu đối phương ở trong phòng ngủ của mình thì nên xử lý như thế nào. Cậu từng ngụm từng ngụm uống sữa dê, rồi kể cho đối phương nghe một câu chuyện dân gian xưa cũ trong một cuốn tạp lục. * Thanh âm của thiếu niên đối với Nghiêm Dung Chi mà nói là một cảm giác an tâm. Mấy ngày nay, hắn ở bên ngoài xử lý sinh ý, quả thực ngủ rất ít, bây giờ bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, hắn khẽ tựa cằm, nhắm mắt. Lâm Thù Văn dần nhỏ giọng:"Ông chủ Nghiêm?"
Cậu nắm chặt tay đặt trên đầu gối, người trước mặt mình ngủ rồi, tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Ban đêm trời mưa, những giọt nước mưa từ cửa sổ tạt vào trong nhà, Lâm Thù Văn tay chân nhanh nhẹn đóng chặt cửa sổ, rồi xoay người ra ngoài sân, thấy gà ngỗng đều vào lều, liền quay lại.
Cậu đi vào trong phòng cầm một cái đệm mỏng, mở ra đắp lên người nam nhân đang dựa vào ghế ngủ say.
Dừng một chút, cậu lại trốn vào phòng, nằm trên giường không nhúc nhích.
Vốn tưởng rằng sẽ kinh hoảng thất thố, suốt đêm không ngủ được, nhưng không bao lâu sau, Lâm Thù Văn đã đi vào mộng đẹp.
******
Hôm sau, lúc tỉnh lại ngoài phòng đã chẳng còn ai, đêm qua cậu đắp cho Nghiêm Dung Chi cái đệm mỏng, giờ phút này, cái đệm lại nằm trên người mình.
Lâm Thù Văn thoáng nhìn tờ giấy để lại bên gối, trên giấy viết: Sau khi tỉnh lại, nhớ uống hết sữa dê, ta về trước.
Chữ viết Nghiêm Dung Chi giống người, cho Lâm Thù Văn một cảm giác thành thục, ổn trọng.
Mùa hè mưa nhiều, tuy không cần ngày ngày ra đồng, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải ra ruộng cuốc cỏ dại, nếu không, nước mưa tưới cho đất, cỏ dại có thể mọc lên rất nhiều.
Lâm Thù Văn cầm theo cuốc sắt, cuốc cỏ dại hết nửa canh giờ, hai con ngỗng con được thả ở hồ nước cách đồng ruộng không xa, việc nhà nông làm xong, ở bờ sông kêu một tiếng, ngỗng liền theo cậu về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!