Chương 34: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối mặt với chiếc q. uần l. ót bị làm dơ, cho dù Lâm Thù Văn làm cách nào cũng cảm thấy thẹn, chỉ đành cúi đầu nhẹ nhàng giặt sạch nó, rồi phơi lên cây gậy trúc.

Hôm nay trời âm u, vài làn gió mát mẻ, khô ráo thổi qua sân, thổi chiếc q. uần l. ót đơn bạc bay phập phồng.

Lâm Thù Văn chật vật đi vào trong phòng, qua loa uống nửa chén cháo bí đỏ, trong miệng không nếm được vị gì.

Cậu cầm sách, ngồi ngay ngắn trên ghế xem, nhưng tâm trí luôn bị phân tán, không thể nào tập trung nỗi, cậu khe khẽ thở dài, lấy trong hộp gỗ trên quầy thấp ra một cây trâm gỗ đang được điêu khắc dở.

Ước chừng nửa canh giờ sau, trên mái ngói vang lên tiếng tí tách, trời mưa.

Cậu đứng dậy, lấy quần áo phơi trên gậy trúc bên ngoài vào, xếp ngay ngắn chiếc q. uần l. ót đã khô lên cuối giường, ánh mắt vô tình liếc qua, lỗ tai lại một lần nữa nóng bừng.

Rốt cuộc trong mơ phát sinh cái gì Lâm Thù Văn không còn nhớ rõ lắm, điều duy nhất cậu nhớ rõ là ông chủ Nghiêm ôm mình, bàn tay khô ráo không ấm áp như thường ngày, mà mang theo một nhiệt độ nóng bỏng, dán sát vào da thịt cậu.....

Lâm Thù Văn hoảng hốt quên đi những hồi ức hiện lên trong đầu, ngơ ngác nhìn những hạt mưa rơi xuống từ cửa sổ, vội khép cửa sổ lại.

Hai con ngỗng con chạy từ cái lều làm bằng ván gỗ vào trong sân, vui vẻ tắm mưa, cậu đánh giá qua cánh cửa, thấy không có việc gì mới tiếp tục mài giũa cây trâm gỗ ban nãy.

Tới gần chính ngọ thì trời tạnh mưa.

Lâm Thù Văn hái vài lá cải trong vườn rau, đập trứng gà, nấu một chén canh trứng, vì không tập trung nên quên bỏ muối, đến khi uống vào rồi mới phát hiện.

La Văn đứng bên ngoài nhà: "Tiểu Lâm tiên sinh."

Canh Lâm Thù Văn cũng không uống, hơi thấp thỏm ra mở cửa, chỉ thấy một mình La Văn, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, rồi lại theo bản năng hỏi: "Ông chủ Nghiêm không tới sao?"

La Văn nói: "Chủ tử có việc phải ra ngoài một chuyến."

Vừa nói vừa nâng hộp đồ ăn trên tay lên: "Tiểu tiên sinh đang dùng cơm sao, đây là chủ tử dặn ta mang tới đây."

Ngón tay để ở bên người của Lâm Thù Văn nhẹ nhàng nắm chặt, rồi đưa tay ra nhận.

"Cảm ơn."

La Văn cười nói: "Tiểu Lâm tiên sinh đừng khách sáo quá, ngươi cứ từ từ ăn đi, ta còn chút việc."

Cậu chần chờ nói: "La đại ca, ngươi có thể chuyển vài câu giúp ta không?"

La Văn: "Chuyện gì? Tiên sinh cứ nói."

Lâm Thù Văn nói: "Đã nhiều ngày rồi ta không có ra ngoài.

"Đóng cửa không ra, kể từ đó cũng không thấy được đối phương. La Văn nói:"Được, ta sẽ thay tiên sinh chuyển lời lại."

*****

Lâm Thù Văn mang hộp đồ ăn vào nhà, vừa mở hộp đã ngửi được mùi đồ ăn thơm lừng.

Canh xương hầm ngó sen, sủi cảo tôm thủy tinh bóc vỏ, khoai sọ hầm cải trắng, còn có một chén súp bắp ngọt thanh, đều là mấy món ăn gia đình đơn giản, lượng thức ăn không nhiều lắm, hương vị nhẹ nhàng, rất hợp khẩu vị của Lâm Thù Văn.

Cậu yên lặng, thong thả dùng cơm trưa, mỗi khi nhớ tới việc Nghiêm Dung Chi đối tốt với mình, bữa ăn càng thư thái, ngon miệng hơn.

Một bữa cơm trưa có hàng trăm suy nghĩ và cảm xúc khác nhau, Lâm Thù Văn ngồi trong phòng không có việc gì làm, liền đơn giản bắt đầu điêu khắc một cây trâm gỗ khác.

Giờ Thân (15h-17h) vừa đến, cậu không kiềm được ngáp một cái, xoa nhẹ đôi mắt, thu dọn gỗ rồi lên giường nằm ngủ.

Trời lại đổ cơn mưa, thiếu niên nằm trong chăn đệm mỏng ngủ rất say, một giấc này vô thức ngủ đến khi màn đêm buông xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!