Lâm Thù Văn trở về tay không từ chỗ Tần Nguyên, khám không ra bệnh gì, cũng không lấy thuốc, đối phương chỉ dặn cậu có thể ở cùng Nghiêm Dung Chi nhiều hơn chút.
Cậu nghĩ một lúc vẫn không ra, trở về nhà, băm cỏ khô cho mấy con gà con và ngỗng con ăn, nhìn hai con ngỗng vòng quanh chân mình đã lớn lên một vòng so với lúc mua về, bồn gỗ rõ ràng không đủ lớn để chúng hoạt động, khắp nơi đều là nước.
Vì thế Lâm Thù Văn thu lại tâm tình hỗn độn, vào nhà lấy quyển sách, mang ngỗng con ra sau phòng, đến hồ nước gần con sông bơi lội.
Bốn phía xung quanh hồ nước mọc đầy cỏ lau cao ngất, ánh nắng chiếu xuống, mặt nước lấp lánh ánh bạc.
Vài phụ nữ cùng ca nhi đang giặt quần áo cạnh bờ sông, Lâm Thù Văn không thả ngỗng con qua bên đó, mà đi xa hơn, dẫn chúng đến hồ nước có bùn. Hai con ngỗng nhanh chóng chui vào trong hồ, vui sướng, tự do bơi lội.
Lâm Thù Văn sợ chúng nó đi xa, mặc kệ ngỗng có hiểu lời mình nói hay không, dặn dò: "Đừng bơi xa quá."
May mà ngỗng con dường như thật sự hiểu được ý cậu, vẫn luôn bơi lội dọc theo mặt nước trong phạm vi Lâm Thù Văn có thể nhìn thấy, cậu dần dần an tâm, dùng lá cây lót lên hòn đá sau lưng, tạo thành một khu vực nhỏ, ngồi trên đó lật xem sách.
Lần trước sách chép 《Tam Tự Kinh》 bán cũng không tệ lắm, Lâm Thù Văn định chép thêm một ít sách để bán, chọn phần đơn giản dễ đọc, phần lớn người trong thôn không biết chữ, hoặc chỉ biết sơ một ít chữ, chọn phần khó quá họ cũng không hiểu được.
Có nhiều người phụ nữ cùng nhau đến giặt đồ, vốn thấy Lâm Thù Văn còn định chào vài tiếng, xa xa trông thấy thiếu niên ngồi trên hòn đá ở chỗ râm mát, yên lặng đọc sách, bèn không lớn tiếng làm phiền.
Cho dù tính cách các nàng có hơi ngay thẳng, nhưng đều không phải là người thô lỗ.
Thời buổi này, ai biết nhiều chữ trong thôn, mọi người đều sẽ nhìn đối phương bằng một ánh mắt khác, huống hồ, Lâm Thù Văn còn viết thư giúp nhà bọn họ.
Một người phụ nữ nói: "Hai con ngỗng trong hồ nước chắc đều là của tiểu Lâm tiên sinh nhỉ?"
"Năm trước nhà ta cũng định mua, trả giá vài lần, nhưng người bán không muốn bớt một đồng nào."
"Nhà ta có một con, báu vật đấy, định nuôi cho béo rồi chờ sang năm mang đi bán với giá tốt."
Nhóm phụ nữ nói chuyện phiếm nói cái gì Lâm Thù Văn cũng không nghe rõ, cậu xoa xoa tai trái, thịt mỏng trên tai trắng mềm, chỉ xoa chốc lát liền đỏ bừng, vẫn không nghe thấy gì.
Ngồi nhàn rỗi trên bờ hết một canh giờ, cậu đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ đôi chân tê mỏi, khóe mắt ươn ướt vì buồn ngủ.
Đã nhiều ngày bị Nghiêm Dung Chi nghiêm túc yêu cầu nghỉ ngơi, hôm nay mới thiếu ngủ một lát, mới đến chính ngọ đã không còn tinh thần gì, trước mắt xuất hiện vài vệt ánh sáng sâu cạn không đều.
Lâm Thù Văn hướng về phía hồ nước kêu mấy tiếng "Đi lên
", hai con ngỗng trên mặt nước thật sự bơi lên bờ, cổ và cánh duỗi ra, lắc hết nước trên người, bộ dáng ngoan ngoãn đi cạnh chân Lâm Thù Văn. Lâm Thù Văn nói:"Về nhà, ngày mai lại tới đây bơi."
Cậu miễn cưỡng xốc lên tinh thần về nhà, ngỗng con theo cậu vào cửa.
Giữa trưa, ánh nắng chiếu vào sân, khắp nơi ấm áp.
Lâm Thù Văn đổ một bồn nước lên phiến đá để hạ nhiệt, không muốn ăn uống gì, dùng khăn vải nhúng ướt nước giếng, đơn giản lau cổ và tay chân, cảm thấy mát mẻ rồi liền vào phòng ngủ.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, mấy ngày trước đây luôn có người giám sát cậu uống thuốc ăn cơm, lúc này Lâm Thù Văn ngồi dậy từ trên giường bọc đệm mỏng, ngơ ngẩn nhìn ngôi nhà trống rỗng, chầm chậm xuống giường.
Cậu lấy hai viên mứt táo từ trong hộp gỗ ở quầy thấp, ăn xong rồi băm chút cỏ khô cho gà con cùng ngỗng con ăn, lúc về phòng lấy khúc gỗ mới khắc xong một nửa ra, ngồi trên ghế yên lặng khắc xong con mèo cuối cùng.
Ánh nắng dần dần nghiêng về phía Tây, xung quanh yên tĩnh mơ hồ náo nhiệt hơn chút.
Mạc Bố đến ngoài cửa nhà Lâm gia, giương giọng gọi: "Thù Văn.
"Lâm Thù Văn tinh tế đánh giá con mèo nhỏ đã được khắc tốt, xoa nhẹ ngón tay, nghe được tiếng Mạc Bố, đẩy cái ghế một chút, vội vàng duỗi tay đỡ lấy một góc của cái bàn, khó khăn lắm mới đứng vững. Cậu chớp chớp hai mắt, mở hộp gỗ trên tủ thấp ra, lấy mứt táo bỏ vào miệng, vội vàng cắn mấy cái rồi nuốt xuống, chải lại tóc trước người một chút, lúc này mới mở cửa. Lâm Thù Văn li. ếm đôi môi khô khốc:"A Bố, có chuyện gì?"
Mạc Bố hưng phấn nói: "Nhà Lý thúc hôm nay giết heo, giết hai con đấy, lúc này hẳn là sắp làm xong rồi, thịt heo mới mẻ, nương ta bảo ta qua mua một miếng, ngươi muốn đi không?"
Nhà Lý thúc là đồ tể trong thôn, cũng là nhà nuôi heo nhiều nhất, ngày lễ ngày tết, bọn họ đều sẽ giết một hai con, bán trước cho dân trong thôn, giá rẻ hơn chút.
Thôn dân mua thịt heo của bọn họ, có thể tiết kiệm chút tiền vào thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!