Mạc Bố ngây ngốc sững sờ tại chỗ, ngay sau đó lắp bắp nói: "Thù Văn, ngươi, nếu ngươi có việc thì ta về trước đây."
Cùng tay cùng chân chạy vài bước, không quên quay đầu nói: "Có việc ngươi cứ tìm ta.
"Lâm Thù Văn nhìn theo Mạc Bố chạy xa, ánh mắt ngẩn ngơ dừng trên đôi giày, ngón tay nắm chặt cổ tay áo, chậm rì rì ngồi lên xe ngựa. Nghiêm Dung Chi nói:"Cơ thể em còn chưa hoàn toàn hồi phục, phương thuốc cũng để lại trong phòng ta không mang đi, ta đơn giản sắc một chén thuốc mang đến đây cho em.
"Nước thuốc đặt trong hộp đồ ăn, vẫn còn nóng, xe ngựa xóc nảy, Nghiêm Dung Chi không lấy ra cho Lâm Thù Văn uống ngay. Hắn nói:"Có hai phương thuốc, hôm nay uống tiếp nước thuốc này, nếu không sốt lại thì đổi phương thuốc thứ hai, uống ba ngày."
Ánh mắt Lâm Thù Văn dao động, một bộ dáng đứng ngồi không yên.
"Được..."
Nghiêm Dung Chi chăm chú nhìn thiếu niên:
"Tiểu Lâm tiên sinh, đại phu kê bao nhiêu đơn thuốc đều phải theo lời dặn mà dùng hết. Thuốc uống một phần đã chạy mất, dùng đứt quãng như vậy, cơ thể sao có thể nhanh chóng hồi phục được."
Lâm Thù Văn tựa như học sinh nhận sai: "Ông chủ Nghiêm, ta uống là được."
Nghiêm Dung Chi không đề cập đến việc xảy ra hôm qua, có lẽ lúc ấy ngủ say, nên cũng không để ý đến việc hai người nằm cùng một gối, ôm nhau ngủ.
Trong lòng cậu cảm thấy được an ủi, lặng lẽ ngước mắt lên, thấy vẻ mặt đối phương bình tĩnh ổn trọng, cảm giác lo lắng, thấp thỏm liền bớt đi đôi chút.
***
Xe ngựa chậm rãi về nhà, Lâm Thù Văn cùng Nghiêm Dung Chi một trước một sau xuống xe vào cửa.
Hai con ngỗng con ở trong bồn gỗ trong sân nghịch nước, thấy Lâm Thù Văn đã về, liền sôi nổi chạy theo gót chân cậu.
Lâm Thù Văn đi sau lưng Nghiêm Dung Chi, hai con ngỗng con đuổi theo sau chân cậu.
Nước thuốc trong chén vẫn còn khá ấm, Nghiêm Dung Chi lấy ra sau đó đặt lên bàn, nói: "Nửa khắc nữa rồi uống.
"Một cái hộp gỗ nhỏ xinh cũng được lấy ra cùng chén thuốc. Ngón cái khẽ đẩy nắp hộp ra, bên trong lộ ra mứt táo được xếp thành hàng chỉnh tề. Hôm qua Lâm Thù Văn uống thuốc lúc hôn mê, có ăn qua một viên, cũng là được trực tiếp đút đến bên miệng. Cậu cúi thấp đầu, không muốn để lộ mặt, lỗ tai lộ ra từ ngọn tóc có chút ửng đỏ. Ngoại trừ một hộp mứt táo, tầng thứ hai của hộp đồ ăn được mở ra, thứ được lấy ra cũng là hai hộp gỗ giống nhau như đúc. Nghiêm Dung Chi nói:"Một hộp mứt táo để tiện mang theo, bình thường em ăn uống thiếu đạm, nếu cảm thấy hoa mắt chóng mặt thì lấy chút mứt táo ra ăn.
"Ban đầu định chuẩn bị kẹo đường, nhưng ăn nhiều kẹo đường cũng không tốt cho răng, thay bằng quả táo ngọt dịu, không chỉ ngon mà còn ích khí bổ huyết. Nghiêm Dung Chi cho người chuẩn bị mấy hộp mứt táo, hắn nhìn ra được Lâm Thù Văn rất thích loại táo ngọt như vậy. Lâm Thù Văn vuốt ve hộp:"Cho ta?
"Tiếp theo lại mím môi không nói gì. Nghiêm Dung Chi:"Thuốc nguội rồi, uống đi."
Lâm Thù Văn buồn hiu, không biết phải làm sao, ngửa đầu lên uống một ngụm, suýt chút nữa bị sặc.
Cậu không nhìn qua chỗ mứt táo nữa, mà chỉ lo uống thuốc. Nước thuốc vừa vào miệng, đừng nói cổ họng, mà cả bụng cũng cảm thấy đắng, khuôn mặt mềm mại trắng như tuyết của thiếu niên ngay lập tức nhăn thành một cái bánh bao.
Chịu đựng uống hết, Lâm Thù Văn lặng lẽ cầm một viên mứt táo đưa vào miệng.
Nghiêm Dung Chi nhìn, không tiếng động câu môi dưới, không hỏi hương vị có ngọt hay không, nếu không, Lâm Thù Văn lại nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đến nỗi vì sao bỗng nhiên lại vậy, Nghiêm Dung Chi cũng biết nguyên nhân.
Lâm Thù Văn không dám thừa nhận mình ngủ một giấc cùng Nghiêm Dung Chi, cho dù hắn có nói những lời dễ nghe đến đâu, dưới tình huống hiện tại, nói ra chỉ sợ đối phương sẽ tránh mặt mấy ngày mất.
Ăn mứt táo, trong lòng Lâm Thù Văn dâng lên một phần ngọt ngào, có chút tâm sự khó có thể mở miệng, giờ phút này lại bắt đầu tìm lời để nói, nhằm để che lấp hay giảm bớt cảm giác gì đó không rõ.
Thanh âm thiếu niên nhỏ xíu, nhìn chằm chằm cái bàn nói: "Ông chủ Nghiêm, ta vừa mới cùng Mạc Bố đi buổi họp thôn ở thôn Lục gia để bán sách, viết bảy quyển đều bán hết, tổng cộng thu được một lượng năm văn tiền."
Ánh mắt Nghiêm Dung Chi chợt lóe, hỏi: "Ban đêm em không ngủ được, chính là vì việc này sao?"
Lâm Thù Văn chần chờ gật đầu, tiện đà nhẹ giọng giải thích: "Không phải là cố ý không ngủ."
"Ông chủ Nghiêm, tiền thuốc mấy ngày nay bao nhiêu thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!