Chương 31: (Vô Đề)

Ánh nắng chiếu vào nhà khô ráo lại ấm áp, khắp nơi im ắng.

Nghiêm Dung Chi lập tức bế Lâm Thù Văn lên, mái tóc mềm mại của thiếu niên buông xuống tự nhiên, lướt nhẹ qua khuỷu tay hắn, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.

Cơ thể trong lòng ng. ực nhẹ mà mềm mại, Nghiêm Dung Chi nâng mặt Lâm Thù Văn dựa vào lòng ngựlồng ng. ựclòng ng. ựcc mình, định mang cậu đi.

Vừa đến ngạch cửa, ánh mắt lướt qua cổ áo rộng thùng thình hơi hé mở, lộ ra một mảng da cổ mềm mại trắng như tuyết, ánh nắng xuyên qua khung cửa nhẹ nhàng phủ lên làn da ấy, khiến nó càng thêm chói mắt.

Nghiêm Dung Chi ghé mắt, hầu kết hơi động đậy, tức khắc cởi bỏ áo ngoài của mình, quấn chặt cơ thể của thiếu niên, che đi phần thịt trắng mềm lộ ra của Lâm Thù Văn.

Quay về Nghiêm trạch, ánh mặt trời khô nóng hoàn toàn khuất sau tầng mây, Lâm Thù Văn cọ nhẹ gương mặt dựa vào lồng ng. ực của Nghiêm Dung Chi, mê man không biết gì.

Cách một lớp vải mỏng, lồng ng. ực bị người cọ một chút dường như bốc lên một ngọn lửa, nhưng xúc giác kia lại mềm mại không thể tưởng tượng nỗi, làm người ta không dám ôm chặt hay dùng sức quá lớn.

Nghiêm trạch.

La Văn xa xa trông thấy chủ tử ôm tiểu Lâm tiên sinh trong tay quay về, với kinh nghiệm nhanh nhạy, y ngay lập tức chạy tới nhà Tần Nguyên, xách người tới đây.

Tần Nguyên so với y còn thuần thục hơn, buông dĩa đậu phộng vừa mới xào xuống, nói: "Kêu ta đem theo hòm thuốc, là vị tiểu Lâm tiên sinh kia lại bị bệnh à?"

La Văn trịnh trọng gật đầu: "Ừ, chủ tử ôm người về."

Tần Nguyên sờ sờ cằm, cùng La Văn liếc nhìn nhau, bước chân nhanh hơn.

**

Lâm Thù Văn được an trí trong phòng ngủ của chủ nhân, Nghiêm Dung Chi vội vàng đưa cậu về đây, quần áo cũng chưa thay.

Thiếu niên mặc quần áo mua ở chợ, áo choàng to rộng không quá vừa người bị Nghiêm Dung Chi cởi ra, đặt trên giường.

Nghiêm Dung Chi nhẹ nhàng kéo chiếc đệm mỏng đắp cho cậu, lòng bàn tay sờ lên trán cùng hai bên gương mặt của Lâm Thù Văn, cảm giác như chạm vào một đám mây mềm mại, ấm áp, hỏi quản sự: "Chừng nào Tần Nguyên mới tới?"

Tần Nguyên ở ngoài cửa nhận lấy cái hòm thuốc được La Văn xách giúp: "Chủ tử, ta tới rồi."

Lâm Thù Văn ngủ trên giường, không quá tỉnh táo, Tần Nguyên chẩn đoán bệnh rất nhanh, nói: "Tiểu Lâm tiên sinh là do quá mệt mỏi, cộng thêm mấy ngày gần đây khi nắng khi mưa, cơ thể ai cũng không chịu được, khó tránh khỏi mắc bệnh."

Tần Nguyên nhanh chóng kê hai đơn thuốc, rồi đưa cho La Văn, nói: "Phương thuốc này uống trước một ngày, hôm nay làm hai liều, một liều uống ngay bây giờ, buổi tối uống thêm một liều nữa, nếu hạ sốt, ngày mai sắc thuốc theo phương thuốc bên này, ngày ba lần, sáng, trưa, chiều."

Tần Nguyên nhìn thiếu niên: "Chủ tử không cần lo lắng, tiểu Lâm tiên sinh không mắc bệnh gì nghiêm trọng. Chỉ là thân thể yếu đuối cần phải dựa vào việc ngày thường chăm sóc và điều trị từ từ.

Giống như chăm một chậu hoa vậy, dính mưa một chút không được, phơi nắng một chút cũng không, cũng không thể tưới nước quá nhiều hay quá ít. Trước mắt cậu ấy chỉ bị sốt tương đối nhẹ, uống xong hai liều thuốc này là được, nếu hạ sốt sẽ đổi một phương thuốc khác.

Chỉ cần cho cậu ấy uống nước ấm nhiều một chút và chăm sóc cẩn thận trong mấy ngày tới là được."

Khám xong bệnh, tất cả mọi người đều lui ra.

Nghiêm Dung Chi chăm chú nhìn thiếu niên đang ngủ say, đến khi quản sự đem thuốc đã nấu xong tới, chờ nguội một chút, rồi tự mình đút cho người đã hôn mê.

Nước thuốc đắng chát, Lâm Thù Văn mím chặt môi, không quá phối hợp.

Nghiêm Dung Chi đặt cái muỗng trước mũi ngửi thử, mơ hồ cảm nhận được mùi hương đắng chát, bèn kêu quản sự đưa một hộp mứt táo tới, đút thuốc lại cho thiếu niên.

Lâm Thù Văn tuy rằng mơ hồ, nhưng ý thức vẫn chưa biến mất hoàn toàn, đại khái cũng biết mình lại sinh bệnh.

Cậu không thích nước thuốc đắng, nhưng khi nghe được một câu "thuốc đắng dã tật" của Nghiêm Dung Chi, liền chậm rãi hé môi, li. ếm muỗng gỗ bên miệng một chút, vị đắng ngắt, nhưng vẫn cau mày từ từ nuốt xuống.

Khuôn mặt trắng nhỏ dường như nhăn lại thành một cái bánh bao mềm, Nghiêm Dung Chi nhéo nhẹ, cười cười, tiếp tục không nhanh không chậm đút thuốc.

Cho dù thuốc đắng, Lâm Thù Văn vẫn uống sạch sẽ, ngụm cuối cùng từ bên môi tiến vào trong miệng lại là một viên mứt táo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!