Chương 30: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi ánh hoàng hôn đang buông xuống, Lâm Thù Văn theo sau Nghiêm Dung Chi vào Nghiêm trạch.

Vì muốn nộp thuế, không ít thôn dân tìm địa chủ đổi vải lụa và ngũ cốc.

Việc này năm rồi đều giao cho quản sự xử lý, quản sự có kinh nghiệm lâu năm, đã sớm dẫn người đi đổi lụa cùng ngũ cốc, sau đó đặt vào một nhà kho dưới danh nghĩa Nghiêm gia.

Nhà kho cách thôn không xa, không cần phải đặc biệt đi một chuyến đến tòa nhà, chủ nhân chú trọng thanh tịnh, nên khu vực xung quanh tòa nhà không có người ngoài đặt chân đến.

Lâm Thù Văn cho rằng ở xung quanh sẽ thấy thôn dân đến đây đổi vải lụa cùng ngũ cốc, nghe quản sự nói xong, ánh mắt theo bản năng nhẹ nhàng nhìn bóng dáng đang đi phía trước của Nghiêm Dung Chi.

Cậu ấp úng: "Hóa ra không cần phải đặc biệt đến tòa nhà để đổi..."

Thiếu niên có hơi tụt về phía sau, Nghiêm Dung Chi quay đầu lại hỏi: "Sao không đi nữa?"

"Đi..." Lâm Thù Văn bước lên, theo sát phía sau, rửa tay ở nhà ăn rồi vào trong tòa nhà, uống nửa chén canh rồi mới nói: "Ông chủ Nghiêm, ta, ta qua bên chỗ nhà kho lấy lương thực cùng vải lụa là được."

Nghiêm Dung Chi nhìn cậu: "Việc này vẫn luôn giao cho lão Trần xử lý, năm nay vừa mới tới đây, ta cũng vừa mới biết."

Hắn hỏi: "Không muốn ăn cơm cùng ta sao?"

Lâm Thù Văn vội lắc đầu, nuốt câu "Ngươi đối xử tốt với ta quá" vào bụng, rầu rĩ lột mấy miếng vỏ tôm rồi ăn cơm.

Dùng cơm chiều xong trời vẫn chưa tối, ngũ cốc và vải lụa đổi được cũng tới rồi, La Văn dùng xe đẩy tay đẩy lại đây.

Trước nay, việc này luôn qua tay quản sự, hôm nay chủ tử tự mình phân phó, công việc càng được làm chỉn chu hơn.

Trong nhà Lâm Thù Văn chỉ có mình cậu, được phân mảnh đất dành cho một người, còn chưa nhược quán, số lượng ngũ cốc và lụa phải nộp vừa đủ, cũng không nhiều, còn săn sóc kéo xe đẩy tay tới, có thể giúp tiết kiệm rất nhiều sức lực.

Lâm Thù Văn trả tiền, La Văn giúp cậu kéo xe đẩy tay, cùng nhau đẩy đi.

Thiếu niên đứng tại một tòa trong viện, nhìn quản sự thu xếp gọn gàng đồ vật dùng để đóng thuế cho mình, cửa còn chưa mở, đã quay người đi dọc theo hành lang, chạy nhanh trở về sân của chủ nhân.

Ban nãy Lâm Thù Văn dùng cơm không hiểu sao trong chốc lát có hơi ngượng ngùng, bây giờ cậu lại bắt đầu thấy áy náy cùng hối hận.

Nghiêm Dung Chi xử lý xong công việc cùng trả lời thư từ, nhìn thiếu niên lúc ăn cơm vẫn giữ im lặng, vừa đi rồi lại quay về, nói: "Sao vậy, có phải em gặp chuyện gì không?

"Lời nói đều không nghe ra được một ý trách móc nặng nề nào, có thể thấy được tâm tính bao dung cùng kiên nhẫn của người ta, làm Lâm Thù Văn càng cảm thấy mình nghĩ một đằng, nói một nẻo là rất không hiểu rõ lý lẽ. Trước đây rõ ràng cậu vẫn luôn rất nghe lời, không biết vì sao, ban nãy khi ở cùng Nghiêm Dung Chi liền trở nên không giống mình lúc trước. Lâm Thù Văn nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo cậu không có việc gì."Ông chủ Nghiêm, ngươi... Đêm nay muốn nghe ta đọc sách không?"

Nghiêm Dung Chi đang cầm bút bỗng dưng quên mất mình định viết gì, nhìn giấy bị một giọt mực rơi xuống làm bẩn, nói: "Ngày mai em phải vào thành, nghỉ ngơi sớm đi."

Để La Văn đưa thiếu niên đi rồi, Nghiêm Dung Chi tạm thời gác lại công việc trên tay, cười một cái.

Vừa rồi Lâm Thù Văn bỗng nhiên ngại ngùng không chú ý tới mình, không biết có phải đang tức giận không? Lúc quay về thì lại có cảm giác xấu hổ, nên mới có cảnh tượng như vừa rồi.

Một ngày nọ đột nhiên bị người ta nổi giận cũng không tức giận, mà ngược lại, Nghiêm Dung Chi càng bị thái độ tươi tắn, tự tại của thiếu niên thu hút hơn.

Chỉ khi ở bên cạnh một người khiến mình cảm thấy thoải mái, mới có thể vô thức bộc lộ những cảm xúc mừng, vui, buồn, giận trong lòng.

**

Hôm sau, người dân thôn Bát Bảo vội vàng ra cửa.

Các nam nhân đều mang theo cả gia đình cùng đi giao nộp ngũ cốc và vải lụa trong thành, có người ngồi xe bò và xe lừa, chậm rãi xuất phát. Có mấy hộ gia đình chung tiền lại, cùng nhau thuê một chiếc xe ngựa để kéo lương thực cùng vải lụa đi.

Trên đường tiếng ồn ào chói tai, còn có thể nghe được tiếng cãi nhau.

Ví dụ như nhà mình nhiều người, lương thực cùng vải lụa phải nộp cũng nhiều hơn, chiếm nhiều trọng lượng và diện tích hơn, theo lý mà nói thì tiền xe cũng sẽ nhiều hơn. Có người không muốn bỏ ra quá nhiều, thà rằng chia đều, mấy nhà cùng nhau nói chuyện lôi kéo, tiếng nói càng lúc càng lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!