Chương 3: (Vô Đề)

Chỉ trong chốc lát, bùn đất dính nước mưa đã làm giày Lâm Thù Văn ướt nhẹp vài phần.

Cậu cầm dù nhìn đám cỏ dại dạt dào xanh ngắt che trước cửa, do dự một chút, cán dù vắt ngang trên đôi vai gầy, hai cánh tay duỗi ra, chậm rãi gạt ra một con đường cho người ra vào.

Thềm đá hai bên phủ rêu xanh đậm, Lâm Thù Văn cẩn thận bước lên ba bốn bậc thang, dưới mái hiên có một cái mạng nhện, cậu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng con nhện ban nãy mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Nhà xây ở ven sông, không gian không lớn.

Vừa mới đẩy cửa, tro bụi đập vào mặt.

Sau khi bước vào, đầu tiên là một gian phòng khách nhỏ, phía sau có một phòng. Bức tường xây bằng đất cũ kỹ, có một tủ gỗ cao đến nửa người, hai cái bàn ghế, mấy chiếc ghế con, nội thất chỉ đơn giản là một tấm ván gỗ làm thành giường.

Lâm Thù Văn nhìn hoàn cảnh bày trí xung quanh ngôi nhà cũ, ngước mắt lên nhìn chằm chằm một đống mạng nhện trên đầu, góc tường bốn phía phủ đầy cỏ dại, cậu vội che mũi miệng hắt xì một cái.

Ngày xuân tiết trời se lạnh, trời mưa lại còn ở nông thôn, cảm giác lạnh lẽo càng sâu thêm.

Không khí u ám tĩnh lạnh, đầy mùi bùn đất và ẩm ướt sau mưa, Lâm Thù Văn đánh giá nơi sắp trở thành nhà mình, cảm giác lo lắng qua đi, thay vào đó là cảm giác mọi sự đã rồi, chuẩn bị tìm miếng vải lau khô ván giường và bàn ghế.

Cậu gỡ bao bố trên vai xuống, sau khi mở ra thì kinh ngạc.

Ngoại trừ vài bộ quần áo cùng chút lương khô, nửa túi bạc vụn đã không cánh mà bay. Nhớ tới bóng dáng xa phu thúc ngựa bỏ chạy, Lâm Thù Văn cất bao bố, lặng im chẳng nói gì.

Mưa liên miên không dứt, Lâm Thù Văn xé miếng vải, tìm được cái bồn gỗ dưới tủ gỗ, cậu liền xách nó ra đặt dưới mái hiên rửa nước.

Mái ngói của phòng bị mưa xuân liên tục không ngừng đánh vào, khiến nó đen nhánh bóng lưỡng, cậu dùng nước rửa sạch bồn gỗ, sau đó mang bồn nước vào trong nhà, dùng vải ướt lau ván giường cùng bàn ghế.

Làm xong mấy việc đơn giản này, mười đầu ngón tay lạnh đến đỏ bừng, cả người không có chút tinh thần nào.

Trong nhà không còn bao nhiêu đồ, Lâm Thù Văn nhanh chóng lau sạch mấy món đồ gỗ, đổ bỏ nước bẩn, rồi lấy một chậu nước mới để lau tiếp.

Cậu đã bệnh được một lúc, ăn uống không tốt.

Sau một lúc dọn dẹp nhà cũ, trong bụng đã bắt đầu thấy đói, cậu liền mở túi lương khô, bẻ một khối bánh lớn bằng bàn tay, rồi mở túi nước, cứ một miếng bánh một ngụm nước, chậm rãi ăn cơm.

Đời trước sau khi mơ màng rời khỏi Lâm gia, quay về căn nhà cũ ở nông thôn cũng như thế này, cậu tựa như một đóa hoa héo, tùy ý tìm một góc mơ màng sống qua ngày.

Lúc ấy dù nóng dù lạnh, dù đói hay không, dù có bệnh hay chăng, cậu cũng hoàn toàn không biết tự lo cho mình.

Cho đến giờ phút này, cậu mới có chút tỉnh táo đánh giá ngôi nhà cha mẹ ruột để lại cho mình.

Từ công tử cẩm y ngọc thực rơi xuống nông nỗi này, Lâm Thù Văn đã chẳng còn là người kiếp trước luôn chìm trong trạng thái bi thương khó có thể kiềm chế.

Cậu cuộn người lại nằm trên ván gỗ, từ trong bao bố lấy ra một bộ quần áo, lót dưới người nghỉ ngơi.

Ngoài cửa sổ phía sau căn phòng cũ là một mảnh sân hoang phế, cỏ dại mọc um tùm, còn có vài cây chuối tây mấy năm nay chẳng có ai chăm sóc.

Đêm khuya dần, mưa xuân kéo đến từng đợt rơi trên lá cây chuối tây, tiếng nước róc rách vang lên khiến Lâm Thù Văn trằn trọc không ngủ được, cậu cuộn người vào trong bộ quần áo lót trên giường, hệt như bé mèo nhỏ yếu ớt.

Xung quanh tối đen, trong nhà không có than, cũng chẳng có củi gỗ để nhóm lửa sưởi ấm, tay chân Lâm Thù Văn lạnh buốt.

Cái lạnh dần thấm vào da thịt, lan đến xương, cậu lấy thêm hai cái áo ngoài trong bao bố trùm lên người, không biết qua bao lâu, cậu quấn chặt quần áo trên người rồi ngồi dậy, ngón tay cuộn lại đặt trên đầu gối, mơ màng nhìn bóng đêm tối om xung quanh.

Một tiếng sấm vang lên, Lâm Thù Văn giật mình, vội vùi cả gương mặt vào gi. ữa hai chân. Mỗi khi trời mưa bão, đặc biệt là vào ban đêm, cậu chẳng thể nào ngủ nỗi.

Khi còn ở Lâm gia thì còn có hạ nhân ở cùng, giúp cậu đỡ sợ, nhưng giờ thì cái gì cũng chẳng có.Lâm Thù Văn trầm lặng ít nói, dần quen với đêm tối tĩnh mịch.

Trải qua việc kỳ lạ như sống hai đời, Lâm Thù Văn trông như không hề hoảng loạn chút nào, còn có vẻ như đã chấp nhận số phận.

Cơ thể cậu ốm yếu, sau khi bị đuổi về thôn Bát Bảo vẫn chưa ra ngoài làm quen với xung quanh, chưa từng nói chuyện với người trong thôn. Cậu ở nhà cũ ước chừng ba ngày, cả ngày cứ mơ màng như mắc chứng ngủ mê, hai mắt mở không lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!